Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 59 : Thôn không người

Ngày đăng: 04:14 19/04/20


Trần Dương đi vào phòng, trông thấy Độ Sóc đang ngồi trên sô pha kiểm tra hồ sơ gì đó, cậu ôm lấy hắn từ phía sau, đặt cằm lên đỉnh đầu hắn nhìn xuống hỏi: "Đây là gì vậy?"



Độ Sóc rung rung hồ sơ trong tay như cách hắn cầm báo, xếp gọn lại đặt qua một bên rồi nắm tay Trần Dương kéo cậu vào lòng, ôm ấp thân mật, tay chân quấn quít.



"Hồ sơ trình bày oan tình Uổng Mạng Thành tấu thỉnh Phong Đô, đây là hồ sơ hôm nay gửi đến, xử lý gần xong rồi."



Trần Dương ngồi trong lòng Độ Sóc, nghe vậy cầm lên hỏi: "Em có thể xem không?" Đương nhiên hắn đồng ý, cậu mở ra đọc: "Hửm? Mẹ chồng con dâu thường hay khắc khẩu, mẹ chồng bị con dâu chọc tức đến nỗi uống thuốc rầy tự tử, thế nên muốn quay lại dương gian vào đầu thất dạy con dâu một bài học, kết quả không cẩn thận hù chết con dâu... Mấy chuyện thế này cũng phiền đến anh thẩm lý và phán quyết sao?"



Ngón tay thon dài của Độ Sóc xoa xoa lên trán, gương mặt hơi đen: "Những việc lặt vặt thế này thường giao cho quỷ đế ngũ phương, bảy mươi hai âm ty và phán quan địa phủ. Không phạm tội ác tày trời thì không cần báo lên Phong Đô, càng không cần anh xem xét. Nhưng thời gian trước Vưu Linh Thứu trốn khỏi địa phủ, quỷ sai âm ty bị phạt tội liên đới nên hiện giờ không đủ người làm việc."



Trần Dương xì cười một tiếng: "Việc này có tính là anh tự làm tự chịu không?" Nếu Độ Sóc không tức giận mà phạt tội quỷ sai âm ty trông coi bất lực thì hiện tại sẽ không bận đến nỗi đêm không về nhà.



Độ Sóc bất đắc dĩ cắn cắn lên mặt Trần Dương, nhỏ giọng nói: "Em thích nhìn anh bận rộn à? Trước kia thường đau lòng anh bận quá không có ngày nghỉ mà? Bây giờ thay đổi rồi, không chỉ không đau lòng còn cười anh."



Trần Dương rụt rụt vai, cười nói: "Lúc trước em nghĩ anh là một quỷ sai nho nhỏ, bị áp bức bóc lột sức lao động, đương nhiên là đau lòng rồi. Bây giờ biết được anh là tên chủ nô lớn nhất, còn đau lòng làm chi? Mà trước kia em mắng Phong Đô đại đế trước mặt anh, anh thế mà có thể mặt không thay đổi nghe em chửi, không hề tức giận hay gượng gạo chút nào, giỏi thật nha, Phong Đô đại đế của em."



Độ Sóc cười cười không trả lời. Hắn vẫn còn lo lắng vợ bé nhỏ lôi chuyện cũ ra trách móc, thế nên đến lúc này hắn vẫn còn mặc áo thêu đầu heo trước mặt đám thuộc hạ. Đám quỷ sai không biết chuyện, còn tưởng thêu đầu heo lên áo là thuật pháp gì mới, thế là cả đám làm theo. Đứa nào cũng thêu xấu đau xấu đớn, quả thật mất mặt xấu hổ.



Sau đó đám quỷ sai không nên thân chạy đến Uổng Mạnh Thành, tìm một lão bà chuyên thêu thùa mấy trăm năm vẫn chưa đi đầu thai, hình dạng có thể xem được, kiểu dáng cũng bắt đầu trở nên đa dạng. Đại đế lén so sánh, cuối cùng xác định kỹ thuật thêu thùa của vợ bé nhỏ vẫn là nhất.



Còn việc Trần Dương đau lòng Độ Sóc mà mắng Phong Đô đại đế bóc lột nhân viên, thân là Phong Đô đại đế, hắn không thể hùa theo mắng chính mình, lại càng không thể giải thích, chỉ có thể mặt không thay đổi làm một quỷ sai nhỏ nhoi trung thành tận tâm.



Cả người Trần Dương co lại trong lòng Độ Sóc. Hắn cao hơn cậu một cái đầu, chân dài tay dài, vai cũng rộng hơn cậu rất nhiều. Dù sao so với một người đàn ông trưởng thành, thân hình một thanh niên ngây thơ miệng còn hôi sữa trông có vẻ gầy yếu hơn khá nhiều. Lúc này cậu ngồi trong lòng hắn trông như một đứa bé được ôm ấp vậy.



Tư thế này rất thân mật lại có cảm giác an toàn, Trần Dương thích nhất là cuộn tay chân được Độ Sóc ôm vào lòng. Cậu dựa vào ngực hắn, người sau đặt cằm lên vai cậu.



"Bây giờ còn bận rộn nhiều việc không?"



Hắn rút tập hồ sơ trong tay cậu ném qua một bên: "Đã sắp xếp âm ty bổ sung những vị trí kia, cũng đã dẹp loạn mấy nơi địa phủ, Phong Đô, và Uổng Mạng Thành. Chu Khất đến Ba Trủng Sơn cùng quỷ đế phương tây dọn dẹp tình huống rối ren ở đó, nay cũng ổn định rồi."



Tất cả đã khôi phục bình thường, ngay ngắn trật tự. Lúc Vưu Linh Thứu trốn khỏi địa ngục còn chôn một mối họa trong địa phủ, ẩn giấu hai mươi năm mới bộc phát, khiến Phong Đô và địa phủ rơi vào hỗn loạn, khiến cho kế hoạch khôi phục Quỷ quốc của Vưu Linh Thứu ở dương gian có thêm một cơ hội thành công. Chính vì vậy mà Độ Sóc tức giận phạt tội âm ty quỷ sai, lại loại bỏ những người không làm tròn bổn phận, sắp xếp lại trật tự một lần nữa, đã tốn không ít thời gian, cũng cho Vưu Linh Thứu không ít thời gian.



Độ Sóc cũng không lo lắng chuyện Vưu Linh Thứu trốn thoát khỏi địa ngục, chỉ thông báo cho Hiệp hội Đạo giáo chú ý bắt hắn về. Về phần hắn thì phạt tội âm ty địa phủ không làm tròn trách nhiệm trước, khôi phục trật tự âm phủ như bình thường.



"Vưu Linh Thứu trốn thoát khỏi địa phủ đã hai mươi năm, đương nhiên hắn có cách che giấu hành tung. Nếu chủ động tìm hắn thì khả năng rất lớn là tìm không được còn bị hắn đùa giỡn. Thế nên không bằng chờ hắn chịu không nổi mà hành động trước, đến lúc đó tự hắn sẽ bại lộ tung tích."



Vưu Linh Thứu thích đùa giỡn nhân tâm, am hiểu đoán ý người khác. Dù chủ động ra tay cũng sẽ bị hắn nhìn thấu kế hoạch, còn bị nắm mũi dẫn đi, thế nên không bằng lấy tĩnh chế động, Độ Sóc có rất nhiều thời gian cùng chơi với Vưu Linh Thứu. Thế nhưng Vưu Linh Thứu lại không có nhiều thời gian như vậy, hắn đã ở dương gian hai mươi năm, e là không tiếp tục được nữa. Chỉ cần hắn hành động, cô hồn dã quỷ, âm ty quỷ sai khắp ngũ hồ tứ hải, gồm cả thiên sư và cảnh sát ở dương gian sẽ lập tức phát hiện ra hắn.



Chỉ cần có một người phát hiện ra hắn thì toàn bộ giới thiên sư và âm phủ sẽ biết, Vưu Linh Thứu có lợi hại thế nào cũng không thể bằng toàn bộ thiên sư và âm phủ cộng lại. Huống hồ hắn lại mang phiền phức đến cho Độ Sóc, còn chọc giận đại đế, sao có thể toàn thân mà lui?



Độ Sóc híp mắt, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm: "Điều hắn không nên làm nhất chính là dám can đảm có ý đồ với em." Hắn xoa xoa gáy cậu, khẽ hôn xuống da thịt trắng noãn: "To gan lớn mật!"



Trần Dương nắm bàn tay Độ Sóc đặt ngang bên hông: "Vưu Linh Thứu có thể chất giống em, chẳng lẽ hắn muốn chiếm cơ thể của em? Nếu đúng như vậy thì có lẽ em không đánh thắng hắn được đâu."
Vào đến khách sạn, cậu thừa dịp Độ Sóc đi tắm mà vội vàng mở hành lý, trong va ly chính là Đại Béo nặng 50 cân. Mèo mập bị cả đống quần áo bao quanh, như cái bánh mì cỡ lớn tê liệt không nhúc nhích, bày vẻ mặt chết không hối tiếc.



Trần Dương nhỏ giọng nói: "Đại Béo, nhanh đi ra."



Mèo béo run run lông, lập tức lớp mỡ mềm mại di chuyển như ngọn sóng làm người ta hoa mắt. Nó nhẹ nhàng nhảy ra khỏi va ly, ngậm cái thẻ: "Gia đi trốn trước đây."



Trần Dương giơ tay ra dấu OK, Đại Béo vừa định nhảy ra khỏi cửa phòng thì bỗng ngã sấp xuống từ không trung, cằm đập xuống đất. Nhưng vì cả người đều là thịt mỡ, lúc nó té xuống không vang lên tiếng động, có thể thấy được nó béo đến cỡ nào.



Đại Béo té xuống đất rồi lại như dính chặt lấy sàn nhà không động đậy mà nằm ngay đơ. Trần Dương như có cảm giác ngẩng đầu lên, trông thấy Độ Sóc mặt không đổi sắc, mặc áo choàng tắm đứng ở cửa. Trong lòng cậu run lên nhưng vẫn cố trấn định nói: "Đại Béo, sao mày lại nghịch ngợm như vậy? Nếu mày muốn đi theo thì cứ nói thẳng là được, hà tất gì phải lén lút?"



Đại Béo chật vật giãy giụa, ngóc cái cổ gần như bị mỡ bao phủ không thấy đâu, nó khiếp sợ nhìn Trần Dương. Cậu cười cười với Độ Sóc: "Có điều nếu đã đến rồi thì để nó ở đây đi."



Hắn lạnh nhạt liếc nhìn cậu, ngồi xuống rồi hỏi: "Từ lúc nào quyết định mang theo thứ này?"



"Một tuần trước, Đại Béo nói muốn gặp cố nhân." Trần Dương cũng ngồi xuống, dựa lên vai hắn trả lời.



"Không đẩy tội nữa à?"



"Không đẩy. Dù sao anh cũng sẽ không giận em." Trông cậu rất ra dáng "được sủng mà kiêu".



Trong lúc hai người liếc mắt đưa tình, tán tỉnh ve vãn nhau, Đại Béo cố đạp chân sau, giống như nguyên tảng bọt biển lớn lặng lẽ trượt ra khỏi phòng. Lúc này đôi mắt uyên ương của nó hiện lên vẻ thất vọng tâm như tro tàn, cảm thấy mình cùng với cặp đôi này như có xung đột, lần nào gặp cũng không gặp may, sau này quyết không đụng bọn họ nữa.



Khóe mắt Độ Sóc liếc thấy Đại Béo đang trượt ra đến cửa, cũng không nhắc Trần Dương gọi nó lại mà nhẹ nhàng xoa xoa gáy cậu, như có điều suy nghĩ.



Thôn Không Người cách thành phố K 5 cây số, ở ngoại thành nông thôn. Trước kia thôn này khá phồn hoa, sau đó dần dần trở nên suy tàn rồi thành không có người ở, dần dần bị lãng quên, nếu không phải tình cờ phát hiện có người tiến vào Thôn Không Người rồi không ra được, sợ là không ai phát hiện được vấn đề.



Thôn Không Người ở thành phố K còn được gọi là Thôn Quỷ, vốn bởi vì thôn không có lấy một bóng người, khiến người ta có ảo giác như vậy, sau này xảy ra chuyện mới chân chính trở thành Thôn Quỷ.



Trương Cầu Đạo từng suýt bỏ mạng ở đây, lần này hắn cũng muốn cùng đi với Trần Dương nhưng Mã Sơn Phong không cho phép. Với đạo hạnh hiện tại của hắn, đến Thôn Không Người chính là tặng không cái mạng. Nếu như Trương Cầu Đạo cố ý đi theo, ông sẽ báo cho người nhà của hắn. Trương Cầu Đạo Bất đắc dĩ, chỉ có thể thỏa hiệp không đi.



Trần Dương và Độ Sóc đi đến Thôn Không Người, đứng cách cổng thôn chừng 100m, xung quanh vòng dây cảnh giới, cấm du khách hoặc những người đi thám hiểm tiến vào. Người dẫn đường lên tiếng: "Trước kia nó có tiếng là Thôn Quỷ nên có không ít người đến thám hiểm. Sau này xảy ra chuyện, cổng thôn bị giăng dây cảnh giới tránh người thường xông vào. Có điều sau khi có người mất tích, nó càng nổi tiếng hơn, có nhiều người nghe tiếng mà đến. Tuy chúng tôi ngăn cản không ít người nhưng vẫn có vài thanh niên xông vào. Dịch Vu trưởng và các thiên sư đi vào trước cũng vì có tám thanh niên lén xông vào thôn."



Trần Dương giật dây cảnh giới, cùng Độ Sóc bước vào. Hai người từ từ tiến đến gần cổng thôn, bỗng một cảm giác hoang mang hoảng sợ kinh khủng đột nhiên ập tới.



Bởi vì xung quanh trống trải và tịch mịch mà cảm giác này càng khiến người ta lo sợ bất an.



________________



Đề nghị bà con không gọi cụ Độ nữa, thấy da mặt dày vậy thôi chứ cụ cũng để ý tuổi tác đó. Thím nào khởi xướng chữ cụ mau mau tạ tội đi.



Vụ này hay lắm bà con, nhắc trước là đừng đọc khi đang ăn, nhất là ăn cá nha.