Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 64 : Thôn Không Người 6

Ngày đăng: 04:14 19/04/20


Mọi người đồng loạt nhìn Triệu Dao, cô do dự vuốt mũi, nghi hoặc nhìn Đại Béo: "Nhận lầm người rồi."



Đại Béo xù lông, cổ họng gầm gừ liên tục, nó đi qua đi lại cho đến khi bình tĩnh một chút mới nói: "Cô chính là Từ A Ni, dù có hóa thành tro thì gia cũng nhận ra được. Huống hồ trông cô giống Từ A Ni như vậy."



"Nhưng tôi là Triệu Dao mà." Triệu Dao chỉ giáo sư và Triệu Cương: "Bọn họ đều biết tôi, Triệu Cương sống cùng thôn, cùng họ với tôi, còn cùng ra thành phố học đại học với tôi mà. Từ lúc tôi học đại học đều đi theo giáo sư, không gọi là Từ A Ni. Mày nhận nhầm rồi phải không?... Không đúng, khoan đã, sao con mèo này lại biết nói?" Triệu Dao chợt nhận ra, cô nàng khiếp sợ không thôi: "Mày là mèo yêu phải không? Chỉ có một cái đuôi, không đúng."



Đại Béo bị chọc giận: "Con bà nó chứ yêu!" Nếu không có Trần Dương ngăn cản, phỏng chừng nó đã dùng móng vuốt cào chết Triệu Dao rồi. Nhưng dù không cào chết Triệu Dao thì nó cũng dùng cân nặng đè bẹp cô nàng.



Lúc Triệu Dao té ngồi xuống đất, mèo mập lập tức nhảy lên đùi cô. Cô nàng hoảng hồn: "Chân, chân tao sắp gãy rồi, gãy xương rồi á á á á!" Đại Béo tức giận nhảy lên, mặt mày Triệu Dao xanh mét. 50 cân đó, ai mà chịu cho nổi.



Đại Béo lạnh lùng nói: "Gia là mèo quỷ."



Triệu Dao sửng sốt: "Mèo quỷ? Chính là mèo cổ, Mao Quỷ Thần trong truyền thuyết sao? Tao nghiên cứu văn hóa phong tục tập quán dân tộc nhưng không luyện cổ, càng không phải là Từ A Ni, thật đó."



Giáo sư và Triệu Cương cũng chứng minh Triệu Dao không phải là Từ A Ni, hồ sơ từ nhỏ đến lớn của cô có lưu trong hệ thống của trường, lúc nào cũng có thể kiểm tra. Đại Béo nghi ngờ nhìn Triệu Dao, vẫn không tin như cũ. Trần Dương ngồi xổm xuống nói: "Hay là chuyển thế đầu thai?"



Mèo mập cãi lại: "Không có khả năng. Từ A Ni đã uống máu cương thi, bây giờ sắp tu luyện thành mao cương phi cương rồi." Đôi mắt uyên ương của nó lóe lên vài cái: "Có kiếm gỗ đào không? Nếu cô không phải là Từ A Ni thì sẽ không sợ kiếm gỗ đào, đâm vào tim cô..."



"Khoan đã, kiếm gỗ đào được mài rất sắc bén, có thể giết người đó, đâm vào tim thì đừng nói là mao cương, người thường cũng chết." Triệu Dao vội vã phản bác ý tưởng điên rồ trong đầu Đại Béo, cô hoài nghi nó chỉ là đang trả thù riêng. "Mày không thể vì tao giống Từ A Ni mà giận chó đánh mèo lên người tao, nhỡ không phải thì tao chết oan rồi."



Trần Dương ôm Đại Béo lên, ước lượng cân nặng rồi quả quyết khẳng định nó đã vượt qua 49 cân.



"Đại Béo, mày thật sự cần giảm cân, nếu không không ai ôm mày nổi đâu."



Chàng mèo tức giận vung đuôi, nói cứ như nó thích được ôm lắm vậy. Trần Dương nói với Triệu Dao: "Không cần đâm vào ngực, kiếm gỗ đào không làm người thường bị thương."



Dịch Vu trưởng nói Liễu Quyền Ninh: "Cho mượn kiếm dùng một lát." Ông ném kiếm cho Dịch Vu trưởng, cô trở tay bắt lấy, đâm thẳng về phía ngực Triệu Dao, người sau giật mình né tránh. Kiếm gỗ nào gác lên vai cô, không có bất kỳ phản ứng gì.



Dịch Vu trưởng thu hồi thanh kiếm: "Không phải cương thi."



Đại Béo nghi ngờ nhìn chằm chằm Triệu Dao: "Cô giống Từ A Ni như đúc, nếu không phải là cương thi thì có lẽ là cô ta chuyển thế đầu thai."



Triệu Dao tận tình khuyên bảo: "Mày không thể vì tao giống Từ A Ni mà cứ nhắm vào tao nha Đại Béo. Rõ ràng Từ A Ni là cương thi, tao là người thường. Mày cứ một hai nói tao là Từ A Ni chuyển thế, không phải vô lý sao?"



Độ Sóc xách Đại Béo trong lòng Trần Dương ném ra xa, anh chàng mập mạp tao nhã rơi xuống đất. Độ Sóc lên tiếng: "Người có ba hồn bảy phách, chủ hồn rời khỏi thân thể chuyển thế đầu thai, còn lại hai hồn bảy phách thuộc về trời đất. Trong yết hầu cương thi có oán khí, bất sinh bất tử, khóa hai hồn bảy phách còn lại trong thân thể. Sau khi tu luyện thành mao cương, tình cảm và thần trí hai hồn bảy phách khôi phục từ hỗn loạn, trở thành một cá thể độc lập."



Từ A Ni đã từng chết, sau đó cô ả dùng phương pháp bí mật và máu cương thi tự luyện chế bản thân thành cương thi, tu luyện nghìn năm thành mao cương du đãng ở dương gian. Cô ả từng gây họa mèo cổ ở hai triều Tùy - Đường, tạo vô số sát nghiệt. Từ A Ni vốn phải bị bắt đến Phong Đô thẩm vấn, đánh xuống 18 tầng địa ngục. Nhưng ả am hiểu cách che giấu hành tung, bất sinh bất tử không sợ ánh sáng mặt trời, trông như người sống.



Bởi vậy rất khó bắt được Từ A Ni.



Triệu Dao nói: "Tôi là Từ A Ni chuyển thể? Từ A Ni? Họa mèo cổ? Là tỳ nữ của em trai Độc Cô hoàng hậu triều Tùy, dùng mèo cổ hại người, trong lịch sử có ghi chép tên họ đầy đủ." Cô cảm thấy hứng thú mà không chán ghét: "Dựa vào cách nói của Đạo gia, chủ hồn đầu thai, có thất tình lục dục, thần thức và trí tuệ. Hai hồn bảy phách của Từ A Ni vẫn là Từ A Ni, còn tôi là Triệu Dao, không phải là Từ A Ni. Dù tôi có là cô ta chuyển thể cũng là hai người hoàn toàn khác nhau."



Giáo sư tán đồng gật đầu: "Hai nhân cách độc lập chính là hai người khác nhau. Cương thi giết người hại người là Từ A Ni, không phải học trò Triệu Dao của tôi."
Ba người bị trói cứng, hoảng sợ liên tục phủ nhận và xin tha. Trần Dương cởi quần áo của một người, những người còn lại vừa thấy đều trợn mắt há hốc mồm, toàn thân nổi da gà. Trước ngực và sau lưng người này nổi đầy hoa văn ốc biển, chằng chịt dày đặc, mấy hoa văn ốc biển như tạo thành một hình ác quỷ, vừa nhìn đã thấy đáng sợ, giống như vô số con ốc to bằng móng tay bao phủ lấy cả người.



Trên người hai người kia cũng có dày đặc ốc biển. Ốc biển xuất hiện trên người họ từ lâu, trước đây họ dụ dỗ người khác uống canh cá là cố ý. Ba người khóc lóc kể lể: "Chúng tôi quá đau đớn khổ sở nên nhất thời hồ đồ. Thật đó, từ năm chúng tôi mười lăm tuổi đã có thứ này trên người. Mấy con ốc này còn sống, chúng sẽ ăn thịt uống máu chúng tôi, gặm cắn cho đến khi lộ xương trắng. Chúng tôi phải cho nó ăn cá quả trong giếng ở từ đường, nhưng càng ăn thì ốc biển càng nhiều. Chúng nó đói bụng sẽ ăn thịt chúng tôi. Loại đau đớn khi bị gặm cắn da thịt này rất đáng sợ. Chúng tôi cũng không muốn đâu."



Trần Dương nói: "Không phải là do chính các người tạo nghiệt sao?"



Một người kích động phản bác: "Không phải là chúng tôi! Là bậc cha ông! Là bọn họ độc ác đi nhầm đường, liên quan gì đến chúng tôi? Tại sao bọn họ làm ác mà chúng tôi phải trả quả? Bậc cha ông là cha ông, chúng tôi là chúng tôi. Nếu thứ đó muốn trả thù thì cứ trả thù họ, sao lại tính lên đầu chúng tôi?"



Trần Dương trả lời: "Nếu đã phân chia rạch ròi với bậc cha ông như vậy, sao còn dụ dỗ người ngoài vào thôn làm vật hy sinh để tiến hành thủy táng? Tại sao còn dụ dỗ người khác uống canh cá?"



"Cái, cái gì dụ dỗ người ngoài? Cho họ uống canh cá là chúng tôi không đúng. Nhưng chúng tôi không biết những chuyện khác."



"Hôm qua, phía sau bàn thờ đặt bài vị trong từ đường có một thi thể trong quan tài, thi thể kia chính là bạn của ba người cùng đi vào thôn. Hắn bị quỷ đói tấn công, bị giết chết. Sáng nay tôi phát hiện hắn đã bị thủy táng, cắt chi ném xuống giếng. Tôi nhớ trên người hắn không có hoa văn ốc biển, hắn không phải là người thôn này." Trần Dương nói xong quay qua Chung thiên sư xác nhận.



Chung thiên sư gật đầu khẳng định: "Đúng là không có hoa văn ốc biển, mà lúc đó chính ba người này đề nghị đặt thi thể bạn họ vào quan tài ở từ đường. Phải rồi, là bọn họ nhắc đến quan tài, nói là vô ý phát hiện, xem ra là đã biết từ trước."



Tám người lén xông vào thám hiểm, đến giờ chỉ còn ba người sống sót, ngoài trừ hai người chết ở từ đường, còn bốn người không rõ sống chết. Nhưng có thể khẳng định bốn người kia không có hoa văn ốc biển trên người, họ không phải là người thôn này. Họ bị dụ dỗ đi vào thôn thám hiểm, trên thực tế là bị coi thành tế phẩm nuôi cá quả trong giếng.



Giáo sư mở quyển vở ghi chép về quỷ nhộng hôm nay ra xem: "Hầu như tất cả những thi thể chưa thối rữa đều có hoa văn ốc biển trên người, những thi thể này tử vong trong vòng nửa năm nay. Thôn Không Người bỏ hoang đã lâu, theo lý thì sẽ không xuất hiện nhiều thi thể thụ táng như vậy. Trừ phi mấy cậu bắt buộc phải trở về thôn, sau đó phải thụ táng theo quy định. Ngoài ra, đa số thi thể trong quỷ nhộng đều còn trẻ, không có ai hơn bốn mươi."



Triệu Dao nói tiếp: "Nếu như là nguyền rủa thì thôn dân đã đi xa không thể không trở về tiếp tục luân hồi. Mà tất cả đều có liên quan đến miệng giếng và bài vị vô danh trong từ đường."



Trần Dương tiếp lời: "Theo suy đoán của tôi, năm đó Thôn Không Người liên tiếp bị mất mùa, Ách Quế Lĩnh chồng chất thi thể. Không biết từ nơi nào mà tổ tiên ba người này biết được tà pháp, bề ngoài là thủy táng, thực tế là hiến tế thịt người cho thần sông, cầu mưa thuận gió hòa. Người bị thủy táng đều là người ngoài thôn chết ngoài ý muốn "do con người gây ra", bị giải chi, táng thân trong bụng cá. Tổ tiên họ đề phòng những oan hồn này xuống địa phủ cáo trạng bèn xây dựng một từ đường, lập bài vị vô danh, giam giữ oan hồn trong từ đường. Oan hồn không thể báo thù không thể đầu thai, ngày qua ngày, nhập vào cá quả thành quỷ oán."



Miệng giếng trong từ đường có mạch nước ngầm thông ra con sông trong thôn. Thôn dân dùng nước từ sông, bất tri bất giác uống nước quỷ oán nguyền rủa. Đời con cháu cũng bị nguyền rủa bị bệnh lạ, ăn cá quỷ oán trong giếng sẽ bị đột tử, không ăn cũng bị bệnh lạ hành hạ đến chết.



Cha mẹ ba người này cũng vì vậy mà chết, bọn họ không muốn bị bệnh lạ hành hạ đến chết, cũng không muốn bị đột tử khi còn trẻ, thế nên về lại thôn tìm cách giải trừ lời nguyền. Dụ dỗ người ngoài vào thôn, khiến tội ác cứ thế tiếp diễn. Cá quả trong thôn còn ít, sớm muộn gì cũng bị ăn sạch, vậy nên phải tiếp tục dụ dỗ người ngoài vào để nuôi cá.



Triệu Dao run rẩy chà tay, líu cả lưỡi nói: "Họ còn là người sao? Còn đáng sợ hơn bầy quỷ đói ngoài kia. Ít ra bầy quỷ đói quang minh chính đại muốn ăn thịt người, cùng lắm thì đánh một trận, thua thì đi đầu thai. Mấy người thì ngược lại, dụ dỗ người ta đến, giết họ rồi cắt ra ném xuống giếng cho cá ăn, sau đó còn nhốt hồn phách họ trong từ đường, ép họ thành quỷ oán. Các người thật khốn nạn, đáng bị nguyền rủa đến chết. Các người sẽ bị nguyền rủa đời đời kiếp kiếp, mười đời cũng không được giải thoát."



Gương mặt ba người kia xám trắng: "Chúng tôi không muốn thế đâu, nếu như được lựa chọn, chúng tôi cũng không muốn giết người."



"Mấy người có thể, chẳng qua ích kỷ mà thôi." Trần Dương lạnh nhạt nói. Độ Sóc đã nhắc nhở cậu "Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng", đúng là như vậy. Nhưng bọn họ cần giải quyết quỷ oán trong từ đường, nếu không sẽ còn có người bị giết. Cậu đứng dậy nói với mấy vị thiên sư: "Trong từ đường lại có thêm một thi thể mới, đêm nay lại có thủy táng."



Dịch Vu trưởng hỏi: "Ai cử hành thủy táng."



"Quỷ nhộng trong rừng, cũng chính là thôn dân."



"Chị biết rồi."



_________________