Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 81 : Nhau thai 7

Ngày đăng: 04:15 19/04/20


Đại Béo dẫn Trần Dương và Độ Sóc đi đến trước cửa một ngôi biệt thự, anh chàng nhảy lên tường cao ngồi, nhìn xuống nói: "Nữ sinh đó ở bên trong." Nó vung đuôi chỉ vào một cửa sổ trên lầu ba: "Trong phòng đó."



Trần Dương dời tầm mắt: "Lén vào à?"



"Theo gia quan sát, biệt thự có trang bị hệ thống an ninh, nếu như chạm vào sẽ trực tiếp báo cảnh sát. Còn nữa, đi qua sân đến cửa chính cần dấu vân tay, nếu sai 3 lần sẽ tự động báo cảnh sát, còn lưu lại dấu tay lạ đó."



Trần Dương nghi hoặc: "Béo, sao mày biết rành quá vậy?"



"Gia vào rồi." Vì vậy mà bị xách cổ đến phòng bảo vệ, trở thành một con mèo ăn trộm đáng khinh, ảnh chụp còn treo bên ngoài phòng bảo vệ kìa. Nhớ lại chuyện này, Đại Béo vô cùng chua xót trong lòng. Tuy tấm hình là tìm người nhận mèo lạc, nhưng vẫn trở thành nỗi sỉ nhục của nó. Bỗng nhiên Đại Béo cảnh giác khom lưng: "Có người đến."



Nói xong nó nhảy xuống sân, bóng dáng nhanh chóng biến mất sau gốc cây to. Độ Sóc ôm vai Trần Dương, nghiêng người tránh chiếc xe chạy tới từ phía sau. Chiếc xe đến gần thì giảm tốc độ, cuối cùng dừng bên cạnh hai người. Cửa kính xe hạ xuống, một người đàn ông trung niên cảnh giác hỏi: "Hai người là ai? Đứng ở đây làm gì?"



Ông ta là tài xế, trong xe còn có một cặp vợ chồng. Rõ ràng cặp vợ chồng kia mới là chủ, tài xế chỉ nghe theo lệnh dò hỏi hai người thôi. Độ Sóc rũ mắt: "Đi ngang qua." Tài xế bị nghẹn họng, định mở miệng mắng thì chạm vào ánh mắt của Độ Sóc, ông ta lúng túng ngậm miệng. Một lúc sau, đôi vợ chồng kia bảo ông ta lái xe vào biệt thự.



Trần Dương đưa mắt nhìn theo chiếc xe, cổng sắt từ từ đóng lại. Cậu lại dời mắt lên cửa sổ ở lầu ba: "Nghe cô Lâm và thầy hiệu trưởng nói, bọn họ không có quan tâm đến bệnh tình của con gái. So với sự quan tâm của họ với công việc, dù chúng ta nói tình trạng con gái họ thì cũng bị coi là kẻ điên."



Độ Sóc hỏi: "Em muốn vào nhà còn căn nhắc nhiều như vậy à?"



Trần Dương không hiểu: "Hửm?"



"Khiến những người không liên quan ngủ say, che chắn thiết bị điện tử, giải quyết việc xong thì rời đi." Dưới ánh mắt ngơ ngác của Trần Dương, hắn bổ sung: "Em cân nhắc quá nhiều."



Sống ở dương gian hơn hai mươi năm, Trần Dương luôn là công dân tốt tuân thủ pháp luật, cậu bày tỏ cân nhắc nhiều như vậy mới là người bình thường, có điều lúc đặc biệt thì khác. Cách làm của Độ Sóc không tệ, dù sao mục đích của hai người chính là giải quyết Ma Mẫu đi theo lớp phó.



"Có thể cân nhắc."



Đúng lúc này, Trần Dương nghe thấy có người gọi cậu. Trần Dương quay đầu về hướng đó, trông thấy một chiếc xe đang chạy tới, cuối cùng dừng bên cạnh hai người, đại minh tinh Hà Thiên Na quay kính xe xuống chào hỏi: "Trần đại sư, sao anh lại ở đây?"



Cao Thiên Lượng cũng ở trong xe, trông thấy Trần Dương. hắn lập tức mở cửa bước xuống, sau đó đỡ Hà Thiên Na xuống rồi chào hỏi: "Trần tiên sư đến đây giải quyết đơn hàng à?"



Cậu từng nhận đơn hàng của Hà Thiên Na, trời xui đất khiến thúc đẩy nhân duyên của cô và Cao Thiên Lượng. Khi hai người kết hôn còn gửi thiệp mời cậu, lúc đó hắc khí trên người anh linh đã rút đi, phỏng chừng không lâu sau sẽ đầu thai thành con của hai người. Hôm nay gặp lại, nhìn cử chỉ thận trọng của Cao Thiên Lượng, có thể thấy được hẳn là Hà Thiên Na đang mang thai. Trần Dương cười hỏi: "Mấy tháng rồi?"



Cao Thiên Lượng ngốc ngốc cười tươi: "Ba tháng rồi. Đến lúc đó cậu phải đến uống rượu đầy tháng đó."



"Chắc chắn rồi."



"Hai người đến đây... Là nhận đơn hàng của Hà Trường Thọ à?" Cao Thiên Lượng hiếu kỳ hỏi. Hà Trường Thọ chính là cha của cô bạn lớp phó, nữ sinh tên là Hà An An.



Trần Dương trả lời: "Không phải là đơn hàng, Hà An An có chút chuyện. Hai người đến nhà họ Hà à?"



"Nhà có Hà có họ hàng với Thiên Na, chúng tôi đến có chút việc. Hay là tôi đưa hai người vào?"




Dù lo lắng cho Hà An An, Hà Trường Thọ vẫn không thể làm gì hơn, bèn dẫn bà Hà trốn vào một căn phòng gần đó. Cũng may trong phòng có hộp thuốc, có thể băng bó vết thương cho bà Hà. Trần Dương ngồi xổm xuống quan sát Hà An An, cô vẫn đầy ghen ghét nhìn cậu. Dễ dàng nhận ra Hà An An mắc chứng đố kỵ quá mức, cảm xúc ghen tỵ ăn mòn lục phủ ngũ tạng, cung cấp sinh khí dồi dào cho quỷ con. Chẳng qua tốc độ suy yếu của Hà An An quá nhanh, chỉ sợ sau khi quỷ con sinh ra, cô không chống đỡ được đến khi được bù sinh khí.



Trần Dương híp mắt, lấy một lá bùa trấn tà dán lên bụng Hà An An, lại lấy hai lá bùa thanh tâm dán lên hai huyệt Thái Dương của cô, đồng thời đọc chú thanh tâm. Hà An An cực kỳ thống khổ, ngũ quan vặn vẹo, nhưng từ từ tỉnh táo lại, cũng ý thức được tình cảnh hiện tại mà sợ hãi không thôi. Cô nắm lấy áo Trần Dương cầu khẩn: "Cứu, cứu em với."



Trần Dương thở dài, nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi. Em cứ ngủ một giấc, ngày mai sẽ không còn chuyện gì nữa. Em là một cô bé thông minh, thầy cô giáo yêu thương, bạn bè tin tưởng, là niềm tự hào của cha mẹ."



Hà An An miễn cưỡng nở nụ cười, từ từ rơi vào giấc ngủ say. Nội tâm đố kỵ mãnh liệt của cô được hóa giải, sinh khí không còn dày đặc như trước, có thể trì hoãn thời gian quỷ con sinh ra. Bởi vì cha mẹ, Hà An An không ngừng yêu cầu bản thân phải hoàn mỹ, trở nên xuất sắc, vì vậy cô rơi vào sự đố kỵ vô tận, cuối cùng biến thành nhìn thấy cái gì cũng ghen tỵ và ăn uống điên cuồng.



Quỷ con nhận ra sinh khí bị cắt đứt, muốn sinh ra. Nhưng bùa trấn tà của Trần Dương ngăn nó ra đời, lúc này Ma Mẫu đi vào cửa, ngay lập tức nó bị Hà Thiên Na hấp dẫn. Hà Thiên Na mang thai ba tháng, bào thai trong bụng vốn cũng là quỷ, đối với Ma Mẫu là vật đại bổ, còn hơn cả quỷ con tự sản tự tiêu nữa. Thế nên quỷ con trong bụng Hà Thiên Na hấp dẫn nó.



Ma Mẫu quả quyết vứt bỏ quỷ con trên lầu, lựa chọn bào thai trong bụng Hà Thiên Na. Cao Thiên Lượng và Hà Thiên Na không nhìn thấy Ma Mẫu, chỉ cảm thấy nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống, hai người cảm thấy sởn tóc gáy. Hai vợ chồng nóng ruột, đồng loạt thăm dò nhìn sang Độ Sóc đang nhắm mắt dưỡng thần. Bỗng nhiên ánh đèn chớp lóe liên tục vài tiếng, sau đó xẹt xẹt hai cái rồi khôi phục bình thường.



Phòng khách yên tĩnh đến nỗi khiến người khác sợ hãi, trán Hà Thiên Na đổ mồ hôi lạnh, cô nói với chồng: "Em hơi đau bụng." Cao Thiên Lượng hoảng hồn, vội ôm cô kêu lên: "Bà xã, em có sao không? Bà xã, con trai chúng ta không sao chứ? Đừng dọa anh vợ ơi, đừng bỏ anh..."



Hà Thiên Na hung hăng vỗ lên đầu hắn một phát: "Anh ước em mau chết hả? Em căng thẳng nên bụng rút gân thôi!"



Cao Thiên Lượng lầu bầu: "Em làm giống như thật vậy, đương nhiên anh phải sợ rồi." Cô lườm hắn một cái, lặng lẽ kéo hắn nhích gần đến bên cạnh Độ Sóc, cảm giác gần hắn an toàn hơn. Đột nhiên bóng đèn trên đầu nổ tung, căn phòng mờ tối. Cao Thiên Lượng và Hà Thiên Na bị giật mình, hét lên một tiếng, sau đó hai người trông thấy một người phụ nữ cao to mặc áo đỏ, làn da xanh biếc đứng ở cửa.



Cặp mắt kép của nó nhìn chằm chằm vào bụng Hà Thiên Na, làm cô hoảng sợ vội vàng che bụng. Cao Thiên Lượng kéo cô ra sau lưng, dũng cảm đối mặt với Ma Mẫu. Ngay giây sau, tất cả các bóng đèn đều nổ tung, Cao Thiên Lượng kéo Hà Thiên Na trốn sau lưng Độ Sóc, người bất động từ đầu đến cuối.



Ma Mẫu cao khoảng 2m, nó cúi người từ trên cao nhìn xuống Độ Sóc, nhận thấy sự nguy hiểm liền do dự. Cổ họng nó phát ra mấy tiếng như bong bóng trong cống rãnh vỡ ra, lúc nó đang do dự thì nghe thấy tiếng khóc của quỷ con. Nó bắt đầu bồn chồn, tiến lên một bước thì khựng lại, bởi vì Độ Sóc ngước mắt lên nhìn nó. Ma Mẫu ý thức được người này rất nguy hiểm.



Tiếng khóc của quỷ con càng lúc càng lớn, Ma Mẫu càng bứt rứt. Ma Mẫu sáng sinh mười con, tối ăn hết sạch, nhưng thỉnh thoảng nó sẽ lưu lại đứa con khỏe mạnh nhất, bồi dưỡng thành cánh tay đắc lực. Cũng có lúc nó yêu con của nó, không thể chịu đựng khi con gặp nguy hiểm. Quỷ con trong bụng Hà An An là một con quỷ cường tráng mà nó muốn lưu lại, thế nên lúc này tình mẹ của nó bộc phát.



Ma Mẫu kêu lên một tiếng, từ bỏ quỷ con trong bụng Hà Thiên Na mà chạy lên lầu. Nhưng mới lên đến lầu hai thì nó bị đạp mạnh xuống, khiến nó té đập mạnh xuống hư cả nền nhà. Ma Mẫu giãy dụa đứng lên, nhìn thấy Độ Sóc thản nhiên đứng ở đầu cầu thang.



Độ Sóc nhìn xuống, khí phách uy nghiêm: "Ma Mẫu Tây Tạng, ngươi ăn con của ngươi vì sức lực, người ngoài không quản, vì cân bằng âm dương. Nhưng ngươi ký sinh quỷ con vào người các thiếu nữ vô tội, gây hại dương gian, tội không thể tha."



Lúc Ma Mẫu bị pháp ấn của Phong Đô đại đế làm bị thương thì nó đã nhận ra thân phận của Độ Sóc. Mặc dù nó được gọi là Vạn Quỷ Chi Mẫu, nhưng thật ra Thiên Đạo khiến nó sáng sinh mười con làm nó suy yếu không thôi. Vì sinh tồn, Ma Mẫu phải ăn tươi nuốt sống con của mình để khôi phục sức lực, bởi vậy cái tên Vạn Quỷ Chi Mẫu chỉ là có tiếng mà không có miếng. So với Phong Đô đại đế là tôn thần của Đạo giáo, nó chẳng qua chỉ là La Sát Ma Mẫu tương đối lợi hại mà thôi.



Tiếng khóc của quỷ con trên lầu 3 ngày càng thảm thiết, càng lúc càng gần. Thì ra Trần Dương ôm Hà An An xuống lầu, quỷ con trong bụng cô thấy Ma Mẫu nên cầu cứu. Độ Sóc quay đầu, bế Hà An An trong lòng Trần Dương rồi nói: "Bây giờ xuất phát?"



"Ừ. Em vừa hỏi Trương Cầu Đạo, hắn nói đã liên hệ với tất cả các thiếu nữ và đã đưa họ về phân cục. Lão Khấu và Lục Tu Chi cũng đã chuẩn bị xong trận pháp tụ khí, họ đang chờ chúng ta."



Độ Sóc bước đi: "Vậy đi thôi."



Ma Mẫu lòng nóng như lửa đốt, nó gào lên một tiếng thê lương rồi xông lên. Nhưng nó vừa đến gần Độ Sóc 2m thì chạm vào một vầng sáng màu vàng óng, ngay lập tức nó đau đớn như bị lửa thiêu đốt. Trần Dương dừng lại, nói với Cao Thiên Lượng và Hà Thiên Na: "Tôi đưa hai người ra ngoài."



Hai vợ chồng vội vã chạy qua, đi phía sau Trần Dương cho an toàn. Độ Sóc và Trần Dương lên xe về phân cục, Ma Mẫu đuổi theo từ xa suốt đoạn đường.