Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 89 : Địa ngục Phú Dã 7

Ngày đăng: 04:15 19/04/20


Trần Dương nghe tiếng động dưới lầu, hơi thả lỏng tay ra định xuống xem tình hình, Ngụy Chi Chi nhân cơ hội giãy khỏi tay cậu chạy trốn, chẳng qua vừa chạy được hai ba bước đã bị nắm lại. Cô bé thấy không chạy được, dứt khoát quay đầu cười ha ha không dứt, tiếng cười lanh lảnh bén nhọn vang vọng khắp hành lang cùng tiếng phụ nữ kêu gào thảm thiết dưới lầu hòa lẫn vào nhau nghe cực kỳ quỷ dị, bé nói: "Anh muốn chơi với em sao?"



Trần Dương chỉ lặng lẳng nhìn thẳng Ngụy Chi Chi, ánh mắt điềm đạm không gợn sóng khiến cô bé dần dần không cười nữa. Cậu lên tiếng: "Chi Chi, một vừa hai phải."



Ngụy Chi Chi nghiêng đầu, dáng vẻ vốn hồn nhiên ngây thơ nhưng vì vết thương xanh tím đầy người, làn da xám đen và cơ thể lạnh như băng mà trở nên cực kỳ quỷ dị. Cô bé ngẩng đầu cho Trần Dương nhìn thấy vết hằn trên cổ: "Anh thấy được không? Bọn họ nói đây là nguyên nhân khiến em chết."



Gương mặt Trần Dương hơi thay đổi, cậu giơ tay chạm vào vết hằn trên cổ bé, nhỏ giọng dịu dàng hỏi: "Đau không?"



Cặp mắt ngây thơ vô tội của Ngụy Chi Chi đột nhiên đầy ý cười, ngay một giây sau, cô bé gian xảo nói: "Ha ha ha, em lừa anh. Anh thật dễ bị lừa, ai bảo anh không chơi với em." Bé xoay người chạy nhanh như chớp đến trước cửa phòng trẻ em, giơ ngón trỏ kéo mi mắt xuống, làm động tác cười nhạo: "Lêu lêu lêu, Trần Tiểu Dương thật ngốc."



Ngụy Chi Chi hi hi ha ha chạy vào phòng đóng cửa lại, tất cả âm thanh bị ngăn cản. Trên hành lang chỉ còn lại một mình Trần Dương, cả lầu 2 bỗng trở nên tĩnh mịch, không có lấy một tiếng động, ngay cả tiếng hít thở cũng không thể nghe được. Cậu tiến lên ba bốn bước, đột nhiên cảnh vật trước mắt cậu trở nên vặn vẹo.



Toàn bộ hành lang trở nên vặn vẹo, tất cả đồ đạc chấn động kịch liệt, giống như xảy ra động đất. Đồ trang trí cồng kềnh như đồng hồ quả lắc ở góc tường, các bức tranh và khung ảnh treo trên tường, đồ sứ, chậu hoa đồng loạt rơi lăn lóc dưới sàn, tiếng rơi vỡ loảng xoảng vang lên liên tục. Hai bên hành lang như đang dần khép lại, hoa văn trên vách tường vặn vẹo thành hình xoáy nước, cuối cùng biến thành vô số hình người.



Những người này có vẻ ngoài giống hệt ác quỷ, chúng gào thét, giãy dụa. Hai bên tường dần khép lại như muốn tóm lấy Trần Dương, xé rách cánh tay cậu, kéo đứt hai chân cậu, bẻ gãy đầu cậu, ném xác cậu xuống đất bùn ẩm ướt, để núi đất vùi lấp thi cốt khiến cậu không thể thấy ánh mặt trời. Cuối cùng kéo linh hồn cậu xuống địa ngục, vĩnh viễn đau đớn kêu rên, ngày qua ngày, hình phạt không bao giờ kết thúc.



Trần Dương hoảng hốt trong nháy mắt, cậu nghe được ý này từ những tiếng động hỗn loạn bên tai. Từ chỗ cậu đứng cách đầu cầu thang một đoạn, không có khả năng thoát ra trước khi hai bên tường khép lại. Trần Dương sờ xâu đồng tiền trên cổ tay, đang muốn giật xuống biến thành kiếm đồng tiền thì cửa phòng trẻ em bật mở, gương mặt nhỏ nhắn sạch sẽ nhưng lạnh lùng của Ngụy Chi Chi xuất hiện, cô bé hét lên chói tai.



Âm thanh vô cùng sắc bén, dù là Trần Dương cũng thấy lỗ tai đau đớn. Nhưng chính vì tiếng hét bén nhọn kéo dài này mà hành lang lập tức khôi phục bình thường. Cậu nhìn kỹ lại, hành lang khôi phục như ban đầu, cậu nhìn về phía phòng trẻ em, cửa phòng đóng chặt, không có Ngụy Chi Chi.



Dường như tất cả mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác của cậu, nhưng cậu biết, đó không phải là ảo giác. Cậu đứng im một lúc rồi quay về phòng.



Buổi trưa, mọi người tập trung trong phòng Trần Dương bàn bạc. Mao Tiểu Lỵ vỗ vỗ ngực: "Mấy anh biết chuyện Hứa Duyệt bị té cầu thang gãy chân chưa?"



Khấu Tuyên Linh hỏi: "Hứa Duyệt là ai?"



"Là vợ của Ngụy Kiệt. Cô ta luôn trốn trong phòng không ra ngoài, nghe nói vì trước kia gặp quỷ nên từ đó không dám ra khỏi phòng. Hôm qua vừa ra khỏi phòng thì bị té gãy chân, giống hệt Ngụy Kiệt, không biết có phải vì là hai vợ chồng không mà giống nhau như vậy." Mao Tiểu Lỵ trả lời.



Trần Dương hỏi: "Có dò hỏi được chuyện Hứa Duyệt gặp quỷ là sao không?"



"Đương nhiên là có. Em vừa nghe đã nghĩ có vấn đề nên sớm hỏi thăm." Mao Tiểu Lỵ đắc ý nói: "Ngụy Kiệt và Hứa Duyệt sống ở tầng 2. Ngụy Kiệt luôn nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo ngoài hành lang. Còn Hứa Duyệt, có một hôm cô ta nghe tiếng có người chạy tới chạy lui vào nửa đêm. Lúc đầu Hứa Duyệt tưởng là Ngụy Chi Chi không chịu ngủ, nửa đêm chạy loạn. Vì trước đây đúng là Ngụy Chi Chi từng không ngủ được, nửa đêm chạy loạn chọc ghẹo mọi người. Hứa Duyệt tức giận quát mắng một câu, tiếng động kia ngừng lại. Một lúc lâu sau lại vang lên khiến cô ta tức giận không thôi."



Hứa Duyệt khoác thêm áo ra mở cửa phòng, chỉ thấy hành lang không một bóng người, tiếng ồn ào huyên náo cũng dừng lại. Cô vừa đóng cửa, tiếng động lại vang lên. Cô xác định là Ngụy Chi Chi phá rối, tức giận mở cửa ra ngoài tìm xem cô bé trốn ở đâu phát ra tiếng động, cuối cùng tìm được đồ trang trí hình đồng hồ chính là nơi phát ra âm thanh.
Hai mắt Ngụy Quang Minh lạnh lùng: "Đi đi."



Ngụy Miên Miên vội nói mấy câu cho có lệ rồi rời đi, trông rất vội vàng hấp tấp. Thế nên cô không nghe thấy Ngụy Quang Minh nhỏ giọng châm biếm: "Đi được hẵng nói."



Ông quay qua hỏi Trần Dương: "Trần thiên sư, oan hồn giết bác sĩ Hách có giận chó đánh mèo lên chúng ta không?"



"Nếu như không liên quan thì không sao."



Ngụy Quang Minh lại hỏi Ngụy Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, lúc con mở cửa thấy cái gì?"



Gương mặt Ngụy Hiểu Hiểu tái nhợt, ánh mắt vẫn còn sợ hãi: "Con thấy có một bóng trắng lướt ngang cửa sổ, con nghĩ là bên ngoài có người bèn ra mở cửa. Nào ngờ, không ngờ lại là thi thể của bác sĩ Hách. Con, con sợ quá..."



"Con có nhận ra bóng trắng đó không?"



"Con không thấy rõ."



Ngụy Quang Minh không vui nhưng cũng không quở trách Ngụy Hiểu Hiểu, chỉ nói: "Chẳng lẽ là bóng trắng mà bác sĩ Hách đã thấy trước đó? Trần thiên sư, không phải cậu nói đó là cô hồn dã quỷ trong núi sao?"



Trần Dương trả lời: "Ngụy tiên sinh, chuyện bóng trắng là bác sĩ Hách thuật lại, một khi mọi người có gì giấu diếm hoặc không thấy rõ ràng thì tôi không thể xác định mục đích của ma quỷ. Huống chi, lệ quỷ lấy mạng người rất hiếm, đa số là cô hồn dã quỷ. Ngụy tiên sinh, không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Dù là quỷ đang tìm kiếm thế thân, dưới tình huống bình thường cũng không thể tiến vào nhà có người ở, trừ phi bác sĩ Hách bị quỷ mê hoặc. Mà người bị quỷ mê hoặc, đa số là do chột dạ hoặc thấy sắc nảy lòng tà."



Ngụy Quang Minh bị nghẹn, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng lúc lệ quỷ giết người, mấy người cũng không phát hiện sao?"



Trần Dương nói đầy hàm xúc: "Tôi nghĩ Ngụy tiên sinh chắc chắn không biết nhà trưng bày này đầy quỷ khí."



Cậu vừa nói xong, Tề Nhân bên cạnh Ngụy Quang Minh sởn gai óc cả người, Ngụy Hiểu Hiểu cũng bắt đầu không khống chế được run rẩy. Gương mặt Ngụy Quang Minh tái xanh, có vẻ không chịu nổi câu này.



Nửa giờ sau, Phùng Bình, Ngụy Miên Miên và trợ lý của bác sĩ Hách ướt như chuột lột, vô cùng chật vật quay lại. Hai mắt Phùng Bình đầy tuyệt vọng: "Chúng tôi không đi được."



__________



Bạn Đạo tưởng 2 thụ bàn chuyện đen tối hay sao mà đóng cửa giúp vậy. Mấy cp phụ đều có pn riêng hết nha.