Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 94 : Địa ngục Phú Dã 12

Ngày đăng: 04:15 19/04/20


Trần Dương nắm tay Ngụy Chi Chi, tiễn cô bé một đoạn. Mẹ của bé đi theo phía sau, dường như bà đã khôi phục chút lý trí, chí ít bà đã nhận ra cô bé, không còn vô tri như trước nữa.



Trước mắt là bóng tối không có điểm cuối, nếu không có lệnh bài đặc xá, Trần Dương sẽ giống như những ác linh ở đây, lảng vảng trong bóng tối vô tận không bao giờ kết thúc. Cậu không nhìn thấy kim quang tỏa ra quanh người nhưng Ngụy Chi Chi thấy được. Đó là ánh sáng duy nhất trong bóng đêm, phá tan bóng tối nồng đậm, ác linh ẩn trốn trong bóng tối vừa khát vọng vừa sợ sệt ánh sáng rực rỡ này, vì vậy chúng cứ theo dõi suốt đoạn đường.



Trần Dương liếc nhìn đám ác linh xung quanh nhưng không đuổi chúng nó. Ban nãy Ngụy Chi Chi xin cậu tiễn bé đi một đoạn, cậu đồng ý. Cô bé dừng lại, ngẩng đầu nói với Trần Dương: "Anh mau đi đi."



Cậu ngồi xổm xuống: "Anh sẽ tìm hài cốt của em rồi lập bia cúng tế cho em, mong em sẽ sớm đầu thai."



Ngụy Chi Chi lắc đầu, vung tay đá chân, đi đường không đàng hoàng chút nào: "Em không biết đầu thai có gì tốt, nếu gặp phải một người cha như Ngụy Quang Minh lần nữa, không bằng tiếp tục ở lại địa ngục."



"Không đâu. Người như Ngụy Quang Minh chỉ là số ít. Đừng sợ, cũng đừng mất lòng tin, thật ra dương gian rất tốt."



Ngụy Chi Chi từ chối cho ý kiến: "Để xem sao."



Lúc hai người định chia tay, đột nhiên mấy ác linh trong bóng tối chen nhau chạy trốn, giống như phát hiện thứ gì đó rất kinh khủng đang đến gần. Vẻ mặt Ngụy Chi Chi nghiêm trọng: "Em cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, hơi thở rất đáng ghét." Cô bé cảm nhận được hơi thở kia là không kiềm được nóng nảy, dáng vẻ đáng yêu lập tức biến thành thảm trạng thê thảm đáng sợ khi tử vong. Cô bé nghiến răng nghiến lợi: "Ngụy Quang Minh!"



Trần Dương cũng cảm giác được nguy hiểm đang đến gần, bóng tối từ từ rút đi, lộ ra vách tường màu vàng sậm và các món đồ sưu tầm quái dị hoặc hoa mỹ trong nhà trưng bày. Đây là phòng trưng bày ở tầng 5, vốn trưng bày mấy món như tấm thangka da người, hiện tại tất cả đã biến mất, cảm giác quái dị cũng không còn, chỉ còn lại cảm giác đáng sợ vô hình bao trùm cả phòng trưng bày.



Ngụy Chi Chi lên tiếng: "Phòng trưng bày ở tầng 5 có rất nhiều ác linh, hài cốt của em ở đây, sau khi em nuốt Phú Dã, đi ra ngoài được thì không dám vào đây nữa. Thỉnh thoảng Ngụy Quang Minh không khóa cửa phòng, vì ông ta cũng biết bên trong rất tà môn. Vệ sĩ bị nhét đầy các viên thủy tinh vào bụng là bị ác linh trong phòng đùa giỡn, cuối cùng giết chết."



Trần Dương như có điều suy nghĩ: "Hiện tại ở đây rất sạch sẽ, hầu như không còn con ác linh nào nữa, nhưng cảm giác đáng sợ còn kinh khủng hơn. Trừ phi ác linh tàn sát lẫn nhau, cắn nuốt nhau, cuối cùng con ác linh mạnh mẽ nhất ăn sạch những con khác..."



"Ác linh trong phòng này đã giữ vững thế cân bằng suốt mười lăm năm."



"Vậy là có gì đó ngoài ý muốn đánh vỡ thế cân bằng này." Cậu nhấc chân bước vào phòng: "Chúng ta vào xem."



Bọn họ vẫn ở trong nhà trưng bày, mà cả tòa nhà đã biến thành con đường nối giữa dương gian và địa ngục Vô Gián. Nhưng phòng trưng bày ở tầng 5 bỗng xuất hiện, hẳn là vì ác linh bên trong đã bị cắn nuốt không còn. Cửa phòng là ranh giới, bên ngoài vẫn là bóng tối dày đặc, bên trong lại là căn phòng họ từng vào.



Ngay cửa là hòm thủy tinh trưng xác xà phòng, hiện tại trong hòm trống không. Ngụy Chi Chi chỉ vào hòm thủy tinh nói: "Linh hồn của cô ấy vẫn bám vào thi thể, bất cứ lúc nào cũng có thể điều khiển thi thể đi dạo trong phòng. Không nhiều ác linh có dũng khí đối đầu trực diện với cô ấy. Thangka da người cũng như Phú Dã, có linh hồn bám vào. Có điều hắn không quá hung ác, phần lớn thời gian rất dễ nói chuyện."



Ngụy Chi Chi vừa đi vừa chỉ vào các món đồ vốn có ác linh bám vào, Trần Dương phát hiện tất cả ác linh đã biến mất. Hai người quẹo qua một ngã rẽ, trông thấy một mảnh góc váy, theo đó tiến lên thì chợt nghe thấy tiếng nước rơi "tí tách". Sau đó hai người thấy một vũng máu đọng dưới sàn, phía trước là cánh tay cụt của Ngụy Miên Miên, cô đang rúc vào góc tường, gương mặt hoảng sợ tái nhợt, không biết đang lẩm bẩm gì trong miệng, tinh thần không bình thường.



Ngụy Chi Chi cau mày đứng trước mặt Ngụy Miên Miên, ánh mắt đầy chán ghét. Cô trông thấy Ngụy Chi Chi đã chết từ lâu, kinh hoảng đến nỗi không nói được tiếng nào, cả người co quắp lùi ra sau.



"Hẳn là cô ta biết chuyện gì xảy ra trong phòng, đáng tiếc không hỏi được."



"Chưa chắc." Trần Dương ngồi xổm xuống nhìn Ngụy Miên Miên.



Ngụy Miên Miên nhận ra cậu, giơ cánh tay nguyên vẹn còn lại nắm góc áo cậu, há miệng phát ra mấy tiếng lẩm bẩm, dường như đang cầu xin Trần Dương cứu cô.




Mao Tiểu Lỵ trầm mặc, cuối cùng nói: "Em biết rồi."



Ngụy Chi Chi bay bay sau lưng Trần Dương: "Anh điên rồi! Bây giờ anh đi tìm ai? Thông đạo sắp đóng, anh sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở địa ngục Vô Gián không thể ra ngoài! Bây giờ anh đi nhanh còn kịp, nhanh lên, quay đầu đi đừng do dự."



Trần Dương không vội, Ngụy Chi Chi lại sốt ruột lo lắng không thôi. Cô bé dứt khoát ôm chân cậu kéo đi: "Em không thể để anh làm chuyện điên rồ, anh phải nhanh chóng rời khỏi đây."



Trần Dương bị kéo mà lảo đảo: "Chi Chi, đừng loạn. Anh phải đi tìm đồng nghiệp, đưa hắn cùng trở về."



"Thông đạo lớn như vậy, sao anh tìm được? Không chừng bạn anh đã sớm bị ác linh kéo đến địa ngục Vô Gián! Anh có biết đó là nơi nào không? Đến rồi không về được, anh đừng làm chuyện dại dột, nhanh đi đi." Ngụy Chi Chi kéo thế nào thì Trần Dương cũng không nhúc nhích, ngược lại càng khiến cậu đi xa cửa. Cho đến lúc lệnh bài hết tác dụng, Trần Dương vẫn còn ở trong thông đạo.



Ngụy Chi Chi sốt ruột đến phát khóc: "Đồ ngốc, không ra được nữa rồi. Làm sao bây giờ?"



Cậu sờ mũi, thầm nghĩ hình như cậu không được phúc hậu lắm: "Được rồi được rồi, đừng khóc. Anh không có nói là anh không ra được mà."



"Bây giờ thông đạo đã đóng lại, lệnh bài hết tác dụng, anh làm cách nào đi ra ngoài?"



"Có thể, vẫn được mà. Tìm ô dù là có thể đi ra, anh có ô dù ở Phong Đô mà."



"Ồ dù gì?" Ngụy Chi Chi hít hít mũi hỏi: "Địa ngục Vô Gián giam giữ trọng tội, quỷ sai bình thường không có quyền quản lý."



"Không sao, ô dù của anh rất to. Đi thôi, đi tìm Trương Cầu Đạo trước." Trần Dương vừa đi vừa nói, Ngụy Chi Chi bán tín bán nghi nhưng cũng không còn cách nào. Bây giờ thông đạo đã đóng, vò đã mẻ lại sứt, không còn tình huống nào xấu hơn nữa.



Cuối cùng Trần Dương tìm được Trương Cầu Đạo ở ranh giới địa ngục, hắn gần như hôn mê, bị ác linh tấn công vết thương chồng chất. Cậu mà chậm một bước, e là hắn thật sự bị ác linh kéo vào địa ngục, dù ra được sợ là khó sống nổi.



Trần Dương cõng Trương Cầu Đạo, định nắm tay Ngụy Chi Chi đi ra nhưng lại quơ vào khoảng không. Cậu quay đầu nhìn lại, trông thấy Ngụy Chi Chi an tĩnh đứng ở ranh giới với địa ngục Vô Gián, cậu lập tức hiểu ra. Tiếc nuối, bất đắc dĩ, không cách nào giúp bé được. Cậu không thể lay động luật pháp cõi âm.



Ngụy Chi Chi hỏi lần nữa: "Trần Tiểu Dương, anh thật sự có ô dù to sao?"



Cậu gật đầu: "Ừ."



"Em tin anh. Tạm biệt."



Lúc này cô bé không khóc, còn vẫy tay tươi cười tạm biệt. Mẹ bé đi đến bên cạnh, bà đã khôi phục lý trí, nắm tay cô bé đầy cảm kích nói lời cám ơn Trần Dương.



Hai mẹ con, một lớn một nhỏ đi vào địa ngục Vô Gián, dần dần khuất bóng. Trần Dương cực kỳ đau lòng khó chịu, hiện tại điều duy nhất cậu có thể làm là tích lũy công đức cho cô bé. Trần Dương cõng Trương Cầu Đạo lên đi ra cửa thông đạo, vừa đi vừa bấm đường dây điện thoại đặc biệt, sau vài tiếng reo, giọng nói trầm thấp của Độ Sóc truyền đến.



Nghe thấy giọng nói này, cậu chợt nhận ra cậu nhớ hắn đến nhường nào, vừa mở miệng đã đầy tủi thân: "Lão Độ, nhanh đến đón em. Em nhớ anh, anh không có ở đây, bọn họ ra sức show ân ái. Em một mình cô đơn, thân cô thế cô...."