Xú Khách Vô Hình Chưởng

Chương 1 : Đồng sàng dị mộng

Ngày đăng: 00:47 22/04/20


Không trung thoáng đãng, từng cơn gió nhẹ thoáng qua. Ánh trăng bạc càng khiến cho phong cảnh nơi thâm cốc trên đảo quanh năm mầy phủ thêm phần lộng lẫy, mặt hồ phản chiếu sắc bạc, xen lẫn tiếng nước

vỗ nhè nhẹ, cảnh sắc sơn thủy nơi đây quả thật tuyệt mỹ. Ánh bạc phản

chiếu, mặt đất như được phủ thêm một lớp lụa mỏng.



Chính trong cái khoảnh khắc yên tĩnh bao trùm vẻ thần bí này, đột nhiên

xuất hiện hai bóng. Một đen, một trắng lướt vào trong cốc, thân pháp hai cái bóng này quả là ảo diệu, chớp mắt đã đến miệng cốc, hai cái bóng

lập tức thâu hồi cước bộ. Định thần đưa mắt quan sát tứ phía, dường như

đang thăm dò đường vào cố. Hai cái bóng hiện rõ là hai thiếu niên độ

khoảng mười bảy hay mười tám, tướng mạo hoàn toàn tương phản, bất cứ ai

nhìn vào cũng đều phải trách sao tạo hóa thật không công bằng.



Người mặc y phục trắng mày như lưỡi kiếm, mắt tựa sao băng, miệng nhỏ

như hạt châu, thật là trăm năm hiếm thấy. Người mặc y phục đen tướng mạo oai phong, đầu beo, hàm én, nhưng dù cho y phục trên thân y là màu

trắng cũng không dấu được bộ mặt đen sì thêm vào nữa là cái trán dô

miệng xếch và cái mũi tẹt, khiến ai nhìn vào cũng phát sợ. May mắn là y

phục của người này đã che bớt đi một phần cái xấu. Nếu như không, hai

người mà đổi y phục cho nhau sợ rằng chẳng ai dám nhìn.



Hai người đứng trước miệng cốc, liếc nhìn chung quanh một hồi, chỉ thấy

sương mù dày đặc phủ kín những nhọn núi đây hiểm trở, thâm cốc âm u,

những làn nước và đập vào nhau phát ra âm thanh nhè nhẹ bất giác lọt vào tai. Hắc Y Nhân khẽ lên tiếng:



- Sư đệ, chủ nhân ở đây tính tình cô độc, quái gở, chúng ta chỉ có thể

dùng lời để thỉnh cầu, chứ không được tùy tiện động thủ, lên tránh động

thủ tới lão ta thì hơn.



Bạch Y Nhân nói:



- Chỉ cần lão ta không quá đáng, tiểu đệ nhất nhất tuân theo sự chỉ giáo của sư huynh, nhưng lúc vạn bất đắc dĩ, thì...



Hắc Y Nhân như đoán được những lời tiếp theo mà y định nói:



- Sư đệ, lúc rời khỏi sư môn, ân sư đã năm lần bảy lượt dặn dò huynh đệ

ta: “Chỉ có thể lên dùng lời lẽ để thỉnh cầu chứ không thể dùng sức mà

hành sự.” Chúng ta không lên làm trái lời sư phụ.



Bạch Y Nhân lên tiếng:



- Nếu nói như vậy, ngộ như lão ta không đồng ý, chúng ta có thể ngồi nhìn sư phụ bị tàn phế chăng?



Hắc Y Nhân thở dài:



- Sư đệ lo lắng cho ân sư, ngu huynh lẽ nào không hiểu, thế nhưng! Bạch y nhân mắt lệ xung quanh, vẻ âm độc thoáng hiện lên rồi vụt tắt.



Hắc Y Nhân nói tiếp:



- Ân sư một đời quang minh lỗi lạc, không bao giờ ỷ thế hiếp cô, lúc chúng ta đến đây người đã căn dặn kỹ càng.



- Việc làm của đối phương là tình người không phải là bổn phận, dù cho

chúng ta có phơi thây, cũng không được làm việc bất nghĩa, để tránh hủy

hoại tôn danh của sư phụ. Sư đệ không nên lỗ mãng.



Bạch Y Nhân “Hừ” một tiếng. Nghĩ thầm trong bụng:



- “Ngươi còn giả bộ quân tử, chứ không phải là sợ Hồi Nguyên Hoàn lọt

vào tay bổn thiếu gia, chức vị chưởng môn sẽ thuộc về ta hay sao?



Bạch Y Nhân vừa suy nghĩ, dự sẵn quỷ kế.



Hắc Y Nhân trái lại, tư chất thật thà, tâm trong sáng lương thiện, tuy

cảm giác sư đệ có chút khác thường, cho là sư đệ bị xúc động bởi những

lời lẽ trước đó, cho nên cũng không nghi ngờ gì.



Hắc Y Nhân tiếp:



- Sư đệ theo huynh!



- Chậm đã!



Tiếng của Bạch Y Nhân như có tác dụng ngăn cản cái thân hình sắp sửa lay động của Hắc Y Nhân.



Bạch Y Nhân lại nói:



- Trước khi đến đây, sư phụ có dặn dò hai ta chuyện liên quan đến việc chữa bệnh, chẳng hay sư huynh còn nhớ chăng?



- Sư huynh nhớ rất rõ.



- Sư phụ lệnh cho chúng ta hai người cùng đi đoạt Hồi Nguyên Hoàn. Một

là trị chứng tàn phế của ân sư, hai là nhân cơ hội này để thử thách cơ

trí và bản lãnh của huynh đệ ta. Sư phụ còn nói: “Ai đoạt được Hồi

Nguyên Hoàn sẽ được tiếp nhận chức chưởng môn của bổn phái”. Không biết

sư huynh đối với điểm này có cao kiến gì không?



Hắc Y Nhân tiếp lời:



- Ơn đức của ân sư như trời bể, ngu huynh chỉ hy vọng đoạt được Hồi

Nguyên Hoàn để có thể trị dứt căn bệnh trầm kha của ân sư, mong báo đáp

một phần công lão của người, còn việc làm chưởng môn của bổn phái ngu

huynh tuyệt không nghĩ đến.



Bạch Y Nhân chính tai nghe lời của sư huynh, khuôn mặt trắng như ngọc chợt đỏ bừng, trong lòng thoáng một chút hổ thẹn ấp úng:



- Tuy là vậy, nhưng sư phụ đã để hết tâm trí vào việc này hầu tuyển chọn người kế vị chưởng môn của bổn phái, huynh đệ ta phải tuân thủ mới

được.



Hắc Y Nhân gật gật đầu:



- Sư đệ chắc có cao kiến, xin cứ nói thẳng. Bạch Y Nhân tiếp:



- Tiểu đệ, sư huynh trước nay chưa từng đặt chân đến nơi đây, càng không biết Hồi Xuân Thủ lão tiền bối cư ngụ nơi nào trong cốc. Hay là vầy:

Chúng ta chia nhau đi tìm, xem ai gặp cơ duyên đoạt được Hồi Nguyên
Hồi Xuân Thủ đáp:



- Đúng! Nội trong bảy ngày sẽ chưa phát tác. Tần Lãm Phong nghĩ thầm:



- Báo đáp ân đức của ân sư chỉ có cơ hội này, nội trong bảy ngày đủ để thu xếp công việc...



Nghĩ xong, như được tăng thêm nghị lực, chàng nói:



- Như vậy, vãn bối xin được nuốt Thực Cốt Đơn. Hồi Xuân Thủ hỏi:



- Sau khi ăn rồi, ngươi chỉ còn sống bảy ngày trên thế gian, lẽ nào ngươi lại không hối tiếc?



Tần Lãm Phong đáp:



- Để báo đáp ân sư, Vãn bối không dám chối từ. Lão quái lại hỏi:



- Ngươi thật không sợ cha mẹ ngươi thương tâm? Tần Lãm Phong đáp:



- Vãn bối từ nhỏ đã mất đi song thân có được hôm nay đều là công lao của ân sư, vãn bối thật không sợ.



Hồi Xuân Thủ lão quái nhân khen:



- Tốt, cầm lấy! Thuận tay đưa bình Thực Cốt Đơn đến trước mặt Tần Lãm Phong.



Tần Lãm Phong tiếp lấy, hơi chút đắn do, con thiêu thân còn ham sống,

huống chi là con người? Tuy cha mẹ chết sớm, nhưng mà... Ngoại trừ ân sư ra, chàng còn yêu thầm một người, đó là sư muội Đường Hiếu Văn. Lúc này tâm trí chàng cũng vẫn vương về sư muội, chàng và sư muội đã cùng sống

với nhau từ nhỏ, tình nghĩa sâu đậm, tất cả mọi tình cảm của chàng đều

dồn vào sư muội, nhưng tự cảm thấy mình mặt mũi xấu xí, chỉ yêu thầm mà

không dám thổ lộ cùng nàng.



Tần Lãm Phong nhủ thầm:



- Thôi đi! Sư muội là thiên kim tiểu thơ, cành vàng lá ngọc, ngươi là cái thá gì mà đòi sánh với nàng?



Tần Lãm Phong nghĩ đến đây, bất giác mở miệng nuốt tọt vào bụng. Hồi Xuân Thủ hỏi:



- Ngươi đã nuốt độc dược lẽ nào không sợ lão phu gạt ngươi? Tần Lãm Phong đáp:



- Vãn bối trước nay thật tâm đãi người, tiền bối danh chấn võ lâm. Vãn bối thật không dám có ý nghi ngờ.



Hồi Xuân Thủ kinh ngạc, buột miệng khen:



- Tần thiếu hiệp quả thực nhân hậu, hào khí hơn người, lão phu rất kính

phục, Như Kiếm Truy Hồn có được một đệ tử như ngươi thực không hổ thẹn!



Thuận tay lão móc ra một viên hoàn dược giống hạt nhãn được bọc bằng sáp, đưa cho Tần Lãm Phong và nói:



- Ngươi mang viên Hồi Nguyên Hoàn này về nhất định sẽ giải được chứng

bệnh của sư phụ ngươi, tiện đây lão phu muốn khuyên ngươi, giang hồ hiểm ác, gian trá khó lường, hành sự phải lên thận trọng, đừng quá thật thà

mà tự chuốc lấy họa. Lão phu đã cạn lời, ngươi có thể rời cốc.



Tần Lãm Phong xấu hổ nói:



- Cám ơn tiền bối đã tặng được và những lời giáo huấn này tại hạ nguyện ghi nhớ, giờ xin cáo biệt.



Chàng nói xong bèn khom lưng hành lễ, vừa ngước đầu lên đã thấy y phục

của Hồi Xuân Thủ lão Tiền bối phất phơ trong gió, thân như cưỡi mây,

chớp mắt đã lướt ngoài mười trượng.



Tần Lãm Phong trong lòng không khỏi khâm phục thân pháp kỳ ảo!



Tần Lãm Phong đợi cho bóng lão khuất trong sương mù mới quay đầu lại, thở dài một tiếng:



- Sư đệ, việc ngu huynh nuốt Thực Cốt Đơn đừng nên để sư phụ và sư muội biết khiến người phải lo lắng.



Khưu Tuấn Nhân tuy không đoạt được Hồi Nguyên Hoàn nhưng không vì thế mà buồn, tự nghĩ Tần Lãm Phong với Hồi Nguyên Hoàn trong tay coi như đã

nắm được ngôi vị chưởng môn, nhưng tánh mạng của hắn chỉ có được khoảng

bảy ngày, sau khi xú quỷ chết chỉ cần ta ở trước mặt sư phụ tâu công,

chức chưởng môn ngoài ra còn ai có thể đảm nhận, chẳng qua chỉ là hư

danh... Không độc sao có thể làm được việc lớn, đại trượng phu hành sự

không được câu nệ.



Tần Lãm Phong hỏi:



- Sư đệ, đệ sao lại đứng ngây ra đó, những lời vừa rồi đệ nghe rõ rồi

chứ? Lời nói như cắt đứt dòng suy nghĩ của Khưu Tuấn Nhân, y lập tức:



- Ừ! Nghe rõ! Tiểu đệ không nói cho ai biết là được rồi!



Hai người thấy cũng không còn sớm, vội vã ra khỏi cốc, thi triển khinh công như hai luồng khói, lướt ra khỏi cốc.



Lướt được một quãng, Khưu Tuấn Nhân thấy trong lòng không vui, tự nghĩ

khinh công so với sư huynh cũng tám lạng nửa cân, khó phân biết cao

thấp, lẽ nào hôm nay lại kém như vậy?



Sư huynh rất nhẹ nhàng, trong khi mình thì toàn thân ướt sũng, hơi thở nặng nhọc, y cảm thấy hơi khó hiểu?



Tần Lãm Phong như phát giác sư đệ đã lui lại phía sau, lập tức dừng

bước. Khưu Tuấn Nhân hơi thở gấp gáp, tiến về phía sư huynh, kinh ngạc

hỏi:



- Sư huynh, không ngờ mới chỉ có một đêm mà khinh công của huynh đã tiến bộ mau như vậy?



Tần Lãm Phong:



- Làm gì có chuyện đó, có chăng là ngu huynh muốn về gấp thôi.



Khưu Tuấn Nhân cố nhiên không thỏa mãn câu nói của sư huynh. Bởi vì y đã vận công toàn bộ công lực, cho dù Tần Lãm Phong có gấp đến đâu, cũng

không thể bỏ xa như thế được, y cũng không sao giải thích nổi, đành phải theo chân sư huynh tiếp tục lộ trình.