Xú Khách Vô Hình Chưởng

Chương 21 : Nhất bản độ hà

Ngày đăng: 00:47 22/04/20


Một mùi hương sực nức len vào khứu giác của những người

có mặt xung quanh đó, tấm rèm bằng gấm đoạn vàng vén lên, lộ ra một vị

tuyệt thế giai nhân mày liễu mắt phụng môi đào chúm chím. Đáng tiếc nàng tuy là tuyệt thế giai nhân, nhưng mặt lại có vẻ dâm tà!



Giai nhân cất nhẹ gót ngọc bước đến chỗ Kim nhi, rồi quay về phía Xã Đạo hỏi:



- Xin hỏi vị đạo trưởng này, căn cứ vào đâu mà biết chắc thuyền nhỏ này vô chủ. Xã Đạo đỏ mặt ấp úng nói:



- Người đừng hỏi đạo gia ta, hãy nói ngươi làm thế nào biết nó có chủ! Giai nhân mỉm cười để lộ hai lúm đồng tiền xinh xinh đáp:



- Đương nhiên là có thể chứng minh, bởi vì nó là chiếc thuyền mà bổn cô nương đây hay dùng.



- Đạo gia ta không tin.



- Đạo trưởng nếu không tin cứ đến mũi thuyền mà xem.



Xã Đạo thấy nàng quả quyết như vậy bất giác hoài nghi bèn bước đến chỗ chiếc thuyền để xem...



Hình như phát hiện được cái gì, chớp mắt lão đã quay trở lại, miệng không ngớt lẩm bẩm:



- Quái lạ! Đạo gia ta lúc nãy sao lại không phát hiện ra.



Tần Lãm Phong nhìn thấy Xã Đạo thất thần như vậy, chỉ nhếch mép cười không lên tiếng.



- Xin hỏi Đạo trưởng có nhìn thấy bút tích lưu lại trên mũi thuyền hay không? Xã Đạo ấm ức nói:



- Đạo gia ta tuy rằng nhìn thấy một hàng chữ nhỏ như ruồi dùng Mai Hoa

Trâm để khắc nhưng đây không đủ chứng minh chiếc thuyền này là có chủ!



- Nếu như bổn cô nương có thể nói ra hai chữ đó thì sao?



- Vậy thì chiếc thuyền này thuộc về cô nương, còn đạo gia ta sẽ lập tức rời khỏi nơi đây.



Giai nhân nọ mỉm cười đắc thắng, đang định nói ra hai chữ đó...



- Chậm đã!



Tần Lãm Phong lúc này mới lên tiếng, chàng bước lên mấy bước mặt hướng về phía giai nhân nọ nói:



- Xin hỏi cô nương, nếu như tại hạ cũng có thể nói ra hai chữ đã dùng

Mai Hoa Trâm khắc trên mũi thuyền, lúc đó cô nương tính thế nào?



Giai nhân bĩu môi, lộ vẻ không tin đáp:



- Công tử nếu có thể nói đúng được hai chữ đó, chiếc thuyền này cũng thuộc về công tử!



Tần Lãm Phong nhếch mép cười nói:



- Cô nương đây đã cho phép, tại hạ cũng đành thất lễ! Chàng ngừng một lát rồi tiếp:



- Hai chữ đã dùng Mai Hoa Trâm khắc trên mũi thuyền chính là “Tần ký” xin hỏi có đúng không?



- Công tử, ngươi sai rồi, hai chữ nọ phải là “Ngũ Phụng” mới phải, đó là ký hiệu mà ta đã hay dùng.



Tần Lãm Phong cãi lại:



- Tại hạ không tin!



- Vậy công tử cứ đến xem một chuyến đi!



- Được!



Tần Lãm Phong quay đầu, búng người về chỗ đậu chiếc thuyền nhỏ... Xã Đạo đưa tay gãi đầu, mặt như đưa đám nói:



- Xú Tiểu Tử đừng đi nữa, lúc nãy Đạo gia ta đã thấy hai chữ đó rồi, nay ngươi...



Đừng tưởng Xã Đạo điên điên khùng khùng như vậy, nhưng lúc này vẫn còn

có chút trí khôn, không nói ra chữ mà lão đã thấy. Thấy Tần Lãm Phong

đưa mắt ra hiệu, lão đánh nín bặt, lòng nghĩ thầm: “Lẽ nào Xú Tiểu Tử

còn có cách hay hơn?”



Tần Lãm Phong rời khỏi Xã Đạo bước đến chỗ mũi thuyền quay lưng lại, cúi người xuống để nhìn. Chỉ một lát chàng đã quay trở lại, mặt lộ vẻ tươi

cười, hướng về phía mỹ nhân nọ nói:



- Cô nương, tại hạ đã xem kỹ rồi, hai chữ đó đích thực là “Tần ký”, cô nương thua rồi!



- Thật không!



- Cô nương không tin cứ việc đến đó để xem.



Giai nhân khẽ đưa gót ngọc bước đến mũi thuyền, vừa nhìn thấy hai chữ đã biết sắc, buột miệng nói: “Tần ký!” Hình như chợt hiểu, nàng khẽ cau

mày, quay mặt về phía Tần Lãm Phong nói:



- Ngươi chính là Tần Lãm Phong?



- Chính tại hạ!



Giai nhân cất tiếng cười lạnh lẽo nói:



- Bổn cô nương đoán không sai, trừ ngươi ra, kẻ nào có thể trước mặt của bao nhiêu cao thủ, mà dùng chưởng lực để rút Mai Hoa Trâm ra, chớp mắt
Tần Lãm Phong vội lướt đến, đưa chân đạp lên chỗ lún xuống của Lang Nha Bổng, Phiên tăng tức giận quát lớn:



- Xú quỷ dám chọc ghẹo Phật gia ta, cút đi!



Ngân Diện La Hán vận hết sức bình sanh để rút Bổng... Nhưng Lang Nha Bổng không chút lay động!



... bảy... tám... mười thành công lực... vẫn không sao lay động được! Tần Lãm Phong bình thản mỉm cười.



Ngân Diện La Hán tức giận gia tăng công lực, mặt đỏ lên như máu, hai tay nắm chặt Lang Nha Bổng, lại cố sức rút...



Tần Lãm Phong thấy thế liền nhấc chân lên... “ Bịch!” Một tiếng!



Ngân Diện La Hán do dùng sức quá mạnh, lên không giữ được thân hình, bật ngửa trên đất!



Lão điên giận như hổ đói, thất khiếu bốc khói, bò dậy, dơ Lang Nha Bổng nhằm đầu Tần Lãm Phong bổ xuống.



Tần Lãm Phong không thèm để ý đến lão, đợi chiêu thức chỉ còn cách đầu mình mấy tấc vội búng mình lách đi.



Ngân Diện La Hán do rút được kinh nghiệm của chiêu vừa rồi, vội thu Lang Nha Bổng về, biến chiêu nhằm hạ bàn của chàng quét tới.



Tần Lãm Phong thấy chiêu thức uy mãnh liền nhún người lên cao tám thước, đợi cây Bổng quét qua chân, liền xuất thủ như điện, chộp lấy đầu Lang

Nha Bổng!



Ngân Diện La Hán vội thối lui bảy thước tức giận vũ lộng Lang Nha Bổng,

kình phong bao trùm chu vi một trượng, rít lên như quỷ gọi hồn, phủ chụp toàn thân Tần Lãm Phong.



Tần Lãm Phong vẫn không hốt hoảng, thân pháp thay đổi liên miên, lách,

tránh, né. Lang Nha Bổng tuy uy lực sung mãn nhưng vẫn không chạm được

một sợi lông của chàng.



Đang lúc hai người giao đấu trên mặt sông có một con thuyền nhỏ đang nhằm thẳng bờ lướt tới.



Trên thuyền chính là Bất Đảo Ông Cửu Thẩm khi bị Tần Lãm Phong đuổi đi,

đã tìm được một con thuyền khác, nên lúc này mới lên được bờ.



Phong Tăng, Xã Đạo quét mắt nhìn lão, tuyệt nhiên không mở miệng.



Tần Lãm Phong tay không giao đấu với Lang Nha Bổng của Ngân Diện La Hán, qua mười chiêu, đã giành được thế chủ động, toàn thân công lực dồn vào

hai tay, chiêu thức kỳ ảo, một tay nhằm bụng của Ngân Diện La Hán, tay

thì chụp về phía cây Lang Nha Bổng.



Ngân Diện La Hán không ngờ công lực của chàng xuất thần nhập hóa như vậy chỉ còn biết tập trung tinh thần để hóa giải chiêu thức quá độc, chứ

không còn hơi đâu mà phản công, ngay cả Bất Đảo Ông Cửu Thẩm đã đến bên

cạnh lão cũng không hay biết!



Lai qua tám chiêu nữa, Ngân Diện La Hán lúc này lực bất tòng tâm, góc trán lấm tấm mồ hôi.



Bất Đảo Ông Cửu Thẩm đứng bên cạnh vội xen vào:



- Ngân Diện lão hữu mau vứt bỏ Lang Nha Bổng, thi triển Tu La Chưởng để đối phó với hắn.



- Dừng tay!



Ngân Diện La Hán thấy có người chỉ điểm cho mình, vội hét lên một tiếng, búng người ra xa một trượng.



Tần Lãm Phong muốn lão tâm phục khẩu phục, cũng thu chưởng về, đứng yên tại chỗ đưa mắt nhìn lão.



Ngân Diện La Hán đưa mắt nhìn kẻ đã nhắc nhở mình rồi cất tiếng hỏi:



- Bất Đảo Ông ngươi từ đâu đến sao lại vác kẻ nào trên lưng! Bất Đảo Ông đỏ mặt đưa tay chỉ Tần Lãm Phong nói:



- Tiểu đệ đã hai lần đại bại dưới tay tiểu tử này, trên thân tiểu đệ đây chính là ái đồ của Thần Lâu Quỷ Cửu Hoa Thương Lão tiền bối, tên gọi

Trại Đông Thi, cũng bị gã đánh gãy hai tay, Ngân Diện lão hữu mau dùng

Tu La Chưởng để đối phó với hắn!



Ngân Diện La Hán liếc mắt nhìn Tần Lãm Phong, mặt lộ vẻ khinh thường nói:



- Để đối phó với tên Xú Tiểu Tử này! Đâu cần phải dùng Tu La Chưởng.



- Ngân Diện lão hữu không nên khinh địch, hắn chính là người mà giang hồ đồn đại đã đoạt được Hỏa Linh Chi, công lực không phải tầm thường.



Ngân Diện La Hán mắt lộ hung quang, quay về phía Tần Lãm Phong quát hỏi:



- Người đã lấy được Hỏa Linh Chi?



- Chính tại hạ!



- Mau đưa đây!



Bất Đảo Ông đứng bên cạnh cướp lời nói:



- Ngân Diện Lão hữu, Hỏa Linh Chi đã bị hắn nuốt rồi!



Ngân Diện La Hán cất tiếng cười “khặc! Khặc!” như quỷ khóc, mở miệng nói:



- Xú Tiểu Tử ngươi đã nuốt báu vật Phật gia ta mong ước cả đời, hãy nên thử mùi vị Tu La Chưởng!



Nói xong, song chưởng đưa trước ngực chân lún sâu xuống đất vài tấc, chầm chậm bước đến trước mặt Tần Lãm Phong!