Xú Khách Vô Hình Chưởng

Chương 25 : Thân phận mê hồn

Ngày đăng: 00:47 22/04/20


Hai người vừa đến Tế Nam Phủ, Tần Lãm Phong nhẩm tính,

hôm nay đã là thứ tám, còn hai ngày nữa mới đến ngày hẹn với Phích Lịch

Hải Đường. Thời gian còn dài, nên cùng với Xã Đạo đi dạo xung quanh Tế

Nam Phủ để thưởng thức phong cảnh.



Mặt trời khuất núi, hai người đến một nơi chung quanh toàn là cát vàng, Tần Lãm Phong bất giác đưa tay chỉ nói:



- Lão tiền bối nhìn kìa...



Xã Đạo nhìn theo hướng ngón tay của chàng, cũng kinh ngạc không ngớt.



Vốn là nơi chân trời xa xa xuất hiện một tòa lầu nguy nga tuyệt mỹ, thoắt ẩn thoắt hiện...



Hai người thấy vậy liền đưa mắt ra hiệu cho nhau thi triển thân pháp, như hai ánh điện xẹt lướt về phía đó!



Kỳ lạ tòa lầu nửa hư nửa ảo này, mỗi lúc một gần. Hai người đang định xông vào để xem.



- Dừng bước!



Hai người đột ngột bị một tiếng hét lớn trên cành cây phía bên trái quát gọi ngưng bước, tiếp theo là một bóng người nhảy xuống trước mặt họ,

nhìn kỹ lại chính là Thần Châu Tam Tuyệt Xú Hóa Tử.



Xú Hóa Tử bước đến trước mặt hai người rồi nói:



- Xú Tiểu Tử, Phong Hòa Thượng đã bỏ mạng nơi đây...



Tần Lãm Phong nghe như chớp giật ngang tai, vội lên tiếng hỏi:



- Lão tiền bối, người nói sao?



- Phong Hòa Thượng có thể hồn đã du Hoàng Tuyền rồi!



Xã Đạo đứng bên cạnh cướp lời hỏi:



- Lão Hóa Tử ngươi nói rõ ràng chút coi Phong Hòa Thượng rốt cuộc là đã chết hay chưa?



Lão Hóa Tử khẽ thở dài một tiếng buồn bã rồi thuật lại những việc đã qua!



Vốn là cách đó không lâu, Phong Tăng và Lão Hóa Tử vừa đến nơi đây, bị

hấp dẫn bởi cảnh tượng huyền ảo này, liền muốn xông vào để xem.



Do Phong Tăng nôn nóng, đã nhảy tót đi Lão Hóa Tử đứng đợi ở đây quá hơn nửa canh giờ, vẫn không thấy Phong Tăng trở lại.



Lão Hóa Tử sợ rằng lão đã gặp phải hung hiểm, lại qua tiếp một canh giờ, vẫn không thấy bóng dáng của Phong Tăng. Lão Hóa Tử nóng lòng như lửa

đốt, đang định liều mạng xông về phía tòa lầu nọ, bất chợt lại gặp được

Tần Lãm Phong và Xã Đạo.



Tần Lãm Phong nghe Lão Hóa Tử thuật qua một lượt, dáng trầm tư suy nghĩ một lúc sau mới lên tiếng:



- Lão tiền bối, cái hiện tượng này nghe giang hồ đồn đại là: Kỳ Ảnh Sa Mạc Hải Thị Thân Lâu?



Xã Đạo trợn mắt tiếp:



- Hoang đường! Hải Thị Thân Lâu là ảo ảnh thuần túy, chỉ có thể nhìn mà

không thấy tòa lầu này ở ngay trước mắt, huống hồ Phong Hòa Thượng đã

vào đó, theo Xã Đạo ta ở nơi đây không phải là trò ma của Quỷ Phủ Đường!



Lão vừa dứt lời bất giác không trung vang lên tiếng nói lanh lảnh, phát ra từ trong tòa lâu đài.



- Tên điên khùng kia, cứ đứng ở đó mà nói có gan hãy tiến vào đây!



- Sao? Đạo gia ta sợ ngươi chắc!



Xã Đạo dứt lời định phóng về phía tòa lầu.



Lão Hóa Tử đột nhiên tỉnh ngộ đưa tay cản Xã Đạo lên tiếng:



- Xã Đạo ngươi không được tiến vào đó, ta đã biết được tên của căn lầu ảo ảnh này.



- Hãy nói mau đừng làm mất thì giờ của Đạo gia ta!



Xã Đạo vừa dứt lời bỗng một luồng sáng bạc bắn về phía ba người...



Tần Lãm Phong thủ pháp như điện, vừa xuất thủ đã chụp được vật nọ, nhếch mép cười không lên tiếng!



Lão Hóa Tử thấy vậy liền lên tiếng hỏi:



- Xú Tiểu Tử, ngươi cầm vật gì trong tay? Tần Lãm Phong cười đáp:



- Vật trong tay vãn bối đây là một mảnh giấy nhỏ, xin tiền bối hãy cho biết người nghĩ gì sau đó sẽ xem cũng chưa muộn.



Xã Đạo gật đầu quay mặt về phía Lão Hóa Tử nói:



- Đúng, ngươi nói trước đi!



Lão Hóa Tử đưa tay lấy bầu rượu trên cây xuống ngửa cổ dốc một ngụm lớn, rồi nói:



- Hóa Tử ta đột nhiên nghĩ rằng, ảo diệu này có thể là Độc Môn Huyền

Thuật Chân Lâu Ma Cơ Cửu Hoa Nương, tên là Thân Lâu Mê Hồn. Cửu Hoa

Nương từ trước tới nay chưa từng đến Trung Nguyên, cho nên cái thuật

Bàng Môn Tà Đạo chỉ nghe giang hồ đồn đại chưa ai được thấy qua. Không

ngờ hôm nay lại gặp được ở đây, Phong Hòa Thượng rất hung nhiều rủi ít.



Tần Lãm Phong thở dài nói:



- Theo lời tiền bối nói, họa này chính là do vãn bối gây ra!



- Ngươi nói sao?



- Thân Lâu Ma Cơ Cửu Hoa Nương đã xâm nhập Trung Nguyên thiết lập Huyền

Thuật Thân Lâu Mê Hồn ở đây, có lẽ định báo thù cho đệ tử Trại Đông Thi, kẻ đã bị tại hạ đánh gãy hai tay bên bờ sông Hoàng Hà bữa nọ...



Tần Lãm Phong chưa dứt lời, bỗng tiếng nói lúc nãy lại vang lên:



- Xú Tiểu Tử đừng quá phách lối, lẽ nào ba tỷ muội ta không khắc chế được ngươi sao lại kinh động đến ngọc thể của ân sư!




- Ngươi có phải là tên tiểu tử Tần Lãm Phong, kẻ đã đánh gãy hai tay của tiểu sư muội Trại Đông Thi!



Tần Lãm Phong thấy cả ba còn rất trẻ tuổi mà lại kêu Trại Đông Thi là

tiểu sư muội, biết ba người đã dùng một loại dược liệu để giữ nhan sắc,

chàng thấy vậy cũng không lý gì tới nữa cất tiếng đáp:



- Chính phải! Nhưng tại hạ cũng ba bốn phen bị mụ ám hại, xin hỏi chư vị cô nương danh tánh là chi...



Thiếu nữ ngồi chính giữa lạnh lùng đáp:



- Ba người chúng ta là đệ tử của Thân Lâu Ma Cơ Cửu Hoa Nương, ngươi đã

đi lại giang hồ, tức có nghe qua danh tiếng Đại Mạc Tam Thoa Phương

Phụng, Phương Vân, Phương Lan!



Thiếu nữ nọ vừa dứt lời, Tần Lãm Phong thấy ngoại hiệu này rất xa lạ,

ngay cả Xú Hóa Tử, Xã Đạo nhiều kinh nghiệm giang hồ như vậy, cũng chưa

từng nghe nói qua Thân Lâu Ma Cơ có ba vị nữ đồ!



Phích Lịch Hải Đường đã cùng sống với thân mẫu một thời gian trong tà

giáo, nên biết rất rõ tính cách và bản tánh của Đại Mạc Tam Thoa, bèn

ghé vào tai Tần Lãm Phong nói nhỏ:



- Tần công tử nên chú ý tả thủ của ba người này! Phương Phụng cất tiếng cười lạnh lẽo nói:



- Chú ý cũng vô dụng, Đại Mạc Tam Thoa hạ thủ có người nào mà thoát khỏi!



Ngừng một chút lại quay về phía Tần Lãm Phong hỏi:



- Nói mau! Ngươi đánh gãy tay của tiểu sư muội Trại Đông Thi việc này tính sao? Tần Lãm Phong thấy mụ có ý dọa, tức giận nói:



- Trại Đông Thi bị gãy tay cũng là do mụ tự chuốc họa vào thân, ta

khuyên ngươi mau thả Phong tiền bối, ân oán trước đây sẽ hóa giải từ

đây, nếu như không đừng trách tại hạ không báo trước!



- Đại Mạc Tam Thoa lại sợ ngươi chắc, ta báo cho ngươi biết Phong Tăng

đã bị ta chặt mất tứ chi, lúc này hồn có lẽ đã du địa phủ!



- Ha! Ha! Ha. Trò quỷ này mà cũng gạt được ta sao!



Đại Mạc Tam Thoa thấy quỷ kế đã bị bại lộ, kinh ngạc sửng người, Phương Phụng lại tiếp:



- Những việc khác tạm thời không nhắc đến, hôm nay ngươi đã phá được Thân Lâu Mê Hồn Đại Pháp, tội này cũng đủ nát thây rồi!



Mụ dứt lời, liền đưa mắt ra hiệu cho Nhị Thoa, ba ả hợp chưởng nhắm trượng trung hạ bàn của Tần Lãm Phong quét tới!



Tần Lãm Phong ứng biến cực nhanh vội phất ra một chưởng Đại Địa Phi Sương trong Chấn Thiên Lục...



Cuồng phong ghê rợn, bụi cát ở dưới đất bốc lên mịt mù, Đại Mạc Tam Thoa thấy chưởng lực của mình đã bị thổi tiêu tan mất dạng, đồng thời cũng

bị phản lực đẩy thụt lui ba bước!



Cả ba thất kinh Đại Mạc Tam Thoa thầm biết công lực của mình không phải đối thủ của chàng, tâm thần thay đổi, nảy sinh tà ý...



Chỉ thấy Đại Mạc Tam Thoa vén tay áo bên trái lộ ra ba cổ tay trắng

ngần, ngọn thủ lay động chỉ thấy nơi ngón tay của ba người bắn ra mười

lăm luồng khói vàng, bay về phía người Tần Lãm Phong.



Tần Lãm Phong đang định giơ chưởng lên để đỡ...



- Đây là khói Nhiếp hồn, công tử mau tránh...



Phích Lịch Hải Đường vừa dứt lời, đưa tay gạt chưởng của chàng, thân hình lách qua một bên.



Xã Đạo đứng sau lưng Tần Lãm Phong bất ngờ không kịp tránh né, vội đưa song chưởng lên đánh mười lăm luồng khói vàng đẩy ra...



Phích Lịch Hải Đường đang định lên tiếng ngăn lại nhưng không kịp!



Làn khói Nhiếp Ảnh Hồn đụng phải chưởng lực của Xã Đạo, tản mát ra xung

quanh. Lão Hóa Tử thấy cục diện như vậy, vội nhảy người để tránh né

luồng khói này.



Xã Đạo không biết lợi hại, đang định quét tiếp một chưởng, bất ngờ đầu

óc choáng váng, “Bình!” một tiếng ngã phịch xuống đất hôn mê bất tỉnh.



Lúc này khói Nhiếp Hồn đã lan tỏa mỗi lúc một rộng, phủ về phía ba người Tần Lãm Phong!



Phích Lịch Hải Đường cũng không biết cách hóa giải, buột miệng hét lớn:



- Tránh mau!



Rồi lộn mình búng khỏi đại sảnh.



Tần Lãm Phong đưa tay đỡ Xã Đạo dậy, cùng với Lão Hóa Tử lướt người rời khỏi tòa lầu, sau khi ra khỏi liền quay đầu lại nhìn...



Một trang viện nguy nga tráng lệ đầy những hoa thơm của lạ, chớp mắt đã trở thành một dải cát vàng!



Phích Lịch Hải Đường bước đến bên cạnh hai người nói:



- Đại Mạc Tam Thoa đã thu hồi Thân Lâu Mê Hồn Đại pháp và rời khỏi rồi!



Tần Lãm Phong chưa kịp mở miệng, đột nhiên trên không trung vang lên một giọng nói:



- Xã Đạo đã trúng phải khói Nhiếp Hồng khắp thiên hạ không có thuốc

giải, mười hai canh giờ sau khắc chết, Phong Tăng do Đại Mạc Tam Thoa

chúng ta tạm thời quản thúc. Ba tháng sau, Tần Lãm Phong ngươi phải đến

để thanh toán món nợ với tiểu sư muội Trại Đông Thi, nếu như quá kỳ hạn, chúng ta sẽ cho lão hòa thượng dở sống dở chết, nhớ đời.



Thanh âm vừa dứt, ba người vẫn đứng sững trên mặt đất nhất thời không nghĩ ra biện pháp gì!



Lão Hóa Tử đưa tay đỡ lấy Xã Đạo quay mặt về phía hai người nói:



- Hóa Tử ta phải đi gặp một người, may ra có thể cứu được Xã Đạo, sau

này sẽ gặp lại! Lão dứt lời, thân hình khẽ lộn mấy cái chớp mắt đã mất

dạng dưới ánh sáng trăng mờ ảo.