Xú Khách Vô Hình Chưởng

Chương 43 : Huyền hư truyền nhân

Ngày đăng: 00:47 22/04/20


Hoàng Y Thiếu Nữ thấy nàng nói ra nơi ẩn náu của Huyền Hư Pháp Sư, trong lòng mừng rỡ, lại thấy Mã Y Sa lanh lợi đáng yêu, nên

thò tay vào bọc lấy một miếng hàn ngọc đặt vào tay nàng nói:



- Mã Y Sa, đa tạ cô nương, miếng ngọc này xin tặng cô nương làm vật kỷ niệm, nếu có duyên sau này chúng ta sẽ gặp lại.



Đầu tiên Mã Y Sa không chịu nhận, Hoàng Y Thiếu Nữ sau mấy lần nài ép, nàng đành nhận lấy và lên tiếng cảm tạ.



Hoàng Y Thiếu Nữ cười và vẫy tay chào rồi cùng Tần Lãm Phong lên ngựa nhằm hướng Dã Nhân Sơn phóng đi.



Muốn đến Dã Nhân Sơn phải xuyên qua một khu rừng rậm, cây cối trong rừng cành lá xum xuê, ánh sáng chiếu vào yếu ớt, cỏ hoang mọc đầy lối đi,

không khí u uất, vô vàn độc trùng, mãnh thú, khiến người mới nhìn đã sợ, ngay cả những người có võ công không kém, cũng không dám đường đột chui vào.



Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ đi đến bên bìa rừng, cột ngựa vào một

thân cây lớn. Tần Lãm Phong đưa mắt nhìn rừng cây, rút cổ kiếm ra cầm

nơi tay, khẽ lên tiếng:



- Thanh muội, chúng ta đi!



Chàng dứt lời, tiến vào trong rừng.



Hoàng Y Thiếu Nữ nắm chặt lấy tay trái của chàng bước theo phía sau...



Bỗng một loạt tiếng kêu quái dị vang lên, khiến người nghe rùng mình rợn gáy!



Tiếp theo là tiếng vỗ cánh phành phạch lướt qua đầu hai người, khiến

Hoàng Y Thiếu Nữ thất kinh hét lên núp vội vào rau lưng Tần Lãm Phong,

không dám đưa mắt nhìn.



Tần Lãm Phong vỗ nhẹ vào vai nàng rồi nói:



- Thanh muội đừng sợ, đó chỉ là mấy con chim ăn đêm thôi!



- Phong ca, muội vẫn còn sợ đây nè!



Hoàng Y Thiếu Nữ nói xong, mặt ngọc hiện lên nỗi khiếp sợ và hổ thẹn, xen lẫn nhau rồi lại ép người vào ngực Tần Lãm Phong.



Tần Lãm Phong nghĩ thầm:



- Quái, Thanh muội đã trải qua bao nhiêu sóng gió, hôm nay sao lại sợ lũ súc sinh này đến vậy...



Chàng nghĩ xong lại vỗ về an ủi nàng bước tiếp vào trong.



- Ngốc ơi, bây giờ thì không sợ nữa rồi.



Hoàng Y Thiếu Nữ sau khi hết sợ, cảm thấy hổ thẹn, mắt phụng khẽ lướt nhìn chàng lẩm bẩm.



Thực ra thì Tần Lãm Phong không hiểu được tính nết của phụ nữ, ngượng ngùng rồi nói vẻ hối lỗi:



- Thanh muội, vừa rồi huynh nghĩ sai cho muội rồi! Hoàng Y Thiếu Nữ không nhịn được nữa cười nói:



- Phong ca quá trung hậu thật thà, thôi chúng ta mau lên đường đi!



- Đúng đó, chúng ta hãy vượt qua khu rừng này.



Chàng dứt lời, tả thủ nắm lấy ngọc thủ của nàng, hữu thủ cầm chặt kiếm,

vừa đi vừa chém những đám cỏ hoang trước mặt để mở đường.



Bỗng một con mãng xà hoa, thân hình lớn như một thân cây nhỏ, phóng ra chặn ngang trước mặt.



Con mãng xà này, không biết dài đến đâu, đầu và đuôi bị đám cỏ dại che

khuất, chỉ chừa lại khúc giữa dài khoảng bảy, tám thước, vừa vặn chắn

mất lối đi.



- Phong ca, giết nó đi!



- Được!



Tần Lãm Phong dứt lời, trường kiếm trong tay đưa lên, khí lạnh rợn

người, nhằm tấm thân trước mặt của con mãng xà, vận lực chém một nhát.



- Phựt, một tiếng, luồng ánh sáng xanh vừa tắt, máu tươi đã bắt tung

tóe. Con mãng xà đau đớn, rít lên thảm thiết khiến người nghe cũng phát

hoảng.



Tuy nó bị trường kiếm chặt đứt làm hai khúc nhưng lúc sắp chết, cũng cố

gắng giãy giụa khiến hai khúc đầu và đuôi bật cao năm thước “rào, rào”

cuồng phong nối lên, cây cối rung ring, lá rụng sào sạt, trong phạm vi

ba trượng cỏ hoang lại bị con mãng xà dày xéo nát bầy, lát sau lại lặng

yên trở lại.



Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ đưa tay bịt miệng bởi mùi máu tanh bốc lên rồi bước tiếp vào trong...



- Phong ca...!



Hai người đang đi, bỗng Hoàng Y Thiếu Nữ thét lên, Tần Lãm Phong vội quay đầu lại nhìn...



Chỉ thấy Hoàng Y Thiếu Nữ bị một cây rừng gần đó cuốn lấy thân hình,

càng cuốn càng chặt, công lực của nàng cao như vậy, cũng không sao thoát thân được.



Tần Lãm Phong chợt nhớ đến đã từng nghe nói có một loài cây ăn thịt

người, tuy chưa từng thấy qua, nhưng trông cảnh tượng này, cũng đoán đây là loại cây đó.



Trong chớp mắt, Hoàng Y Thiếu Nữ sắc mặt đã lộ vẻ tái xanh.



Tần Lãm Phong không dám chậm trễ, vũ lộng trường kiếm, nhằm ngay thân cây nọ chém một nhát.



Thân cây đứt gọn, những cái cành cây ăn thịt người liền rời ra, Hoàng Y

Thiếu Nữ như rồng thoát lưới, phóng đến gục vào ngực Tần Lãm Phong, nét

khiếp đảm còn chưa hết trên khuôn mặt.



Tần Lãm Phong vội vỗ về an ủi rồi hai người tiếp tục đi như vậy trong

khu rừng đầy rẫy những cạm bẫy, chướng khí cuối cùng đã ra khỏi rừng.



Cách rừng không đầy năm dặm, chính Dã Nhân Sơn, Tần Lãm Phong đưa mắt nhìn lên tiếng hỏi:



- Thanh muội, chúng ta dùng phương pháp gì để bái kiến Huyền Hư Pháp Sư cho hợp lý? Hoàng Y Thiếu Nữ chớp mắt đáp:


Tần Lãm Phong không chút suy nghĩ, quay sang Huyền Hư Pháp Sư nói:



- Tại hạ đang muốn biết Ngũ Âm Giáo Chủ đang ẩn nấp nơi đâu để luyện

thần công cái thế trong cuốn bí kíp võ lâm, xin tiền bối thi triển thuật pháp đi.



Huyền Hư Pháp Sư đáp:



- Được, bây giờ thiếu hiệp hãy nhìn kỹ những biến hóa trên quả cầu.



Lão nói xong nhắm mắt lại, hai tay để trước ngực, lai sau lướt quanh

trái cầu đồng thời miệng lẩm bẩm niệm thần chú Huyền Hư Truyền Chân.



Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ chăm chú nhìn nhưng diễn biến trên mặt quả tinh cầu không chớp mắt.



Lát sau Huyền Hư Pháp Sư đột nhiên quát lớn:



- Mau hiện! Mau hiện!



Thủy tinh cầu bắt đầu chuyển động chầm chậm, rồi mỗi lúc một nhanh dần.

Ánh sáng trên mặt cầu dần dần giảm bớt, trái cầu từ từ dừng lại.



Nhưng do tốc độ quay của trái cầu quá nhanh nên những cảnh vật trên đó cứ lướt đi vùn vụt, không trông rõ cái gì hết.



Huyền Hư Pháp Sư đứng bên cạnh lên tiếng:



- Nhị vị không nên nóng vội, thủy tinh cầu đang tìm kiếm tông tích của

giáo chủ Ngũ Âm Giáo, trước mắt là cảnh tượng một dãy núi, nếu tìm được, thủy tình cầu sẽ tự động dừng lại, hiện rõ mọi vật.



Hai người nghe đến đây gật đầu, lòng hiếu kỳ thôi thúc họ tiếp tục chăm

chú theo dõi. Lại qua khoảng thời gian một tuần trà, tốc độ xoay chuyển

của thủy tinh cầu quay chậm lại.



Tần Lãm Phong biết thủy tinh cầu đã tìm được đối tượng, trong lòng hồi hộp, chăm chú nhìn thủy tinh cầu, không dám chớp mắt.



Cuối cùng thủy tinh cầu đã dừng lại, toàn bộ quang cảnh hiện rõ mồn một trước mắt hai người.



Trên trái cầu hiện ra phong cảnh một ngọn núi cao chọc trời, phong cảnh một nơi xung quanh là vô số thâm cốc.



Bỗng Tần Lãm Phong nhìn thấy một bóng thấp thoáng bên một thác nước,

khiến máu huyết trong người chàng sôi lôn sùng sục, trợn mắt nghiến

răng, rủa thầm:



- Nghiệt súc!



Vốn là trên một tảng đá xanh cách thác nước không đầy một trượng, một

thiếu niên mắt phụng mày kiếm, mặt ngọc răng trắng môi như thoa son, quả là một mỹ nam nhân đang ngồi trên đó, đây không ai xa lạ chính là

nghịch đồ, sát sư diệt tổ, sư đệ Khưu Tuấn Nhân, giáo chủ Ngũ Âm Giáo.



Lúc này gì đang ngồi, tập trung định thần, mặt hướng thác nước, miệng thổi ra, hút vào, không biết đang làm gì.



Kể cũng lạ, thác nước vắt trên vách núi cao hơn năm trượng, đang bị hắn

dùng chân khí đan điền thổi vào nơi giữa dòng làm nước bắn tung tóe.



Tần Lãm Phong xem đến đây, cúi đầu lẩm bẩm:



- Đây là môn công phu gì?



- Đây là Phi Bộc Nguyên Thần Công.



Tiếng của Huyền Hư Pháp Sư vang lên. Tần Lãm Phong đang định mở miệng nói nhưng lão đã đưa tay ngăn lại, nói:



- Có gì lát nữa thiếu hiệp sẽ hỏi, thời gian của thuật Huyền Hư Truyền Chân không lâu, không tiện bở lỡ cơ hội.



Tần Lãm Phong nghe đến đây, đành phải im lặng, tiếp tục theo dõi...



Khưu Tuấn Nhân thổi luồng chân khí làm nước bắn ra tung tóe, công phu

này có thể thu phát tùy ý, hình như gã muốn thổi đứt dòng thác, khiến

cho nước ngừng rơi, nhưng thác nước vẫn đều đặn chảy xuống.



Gã lập đi lập lại mấy lần như vậy, nhưng vẫn không có kết quả mặt lúc

này đã tỏ ra mệt mỏi, từ từ đứng dậy, nhằm phía bên thác nước bước đi...



- Soạt một tiếng khô khốc vang lên, những cảnh vật trên thủy tinh cầu đột nhiên biến mất, trên cầu trở lại hình dáng như cũ.



Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ buột miệng than “đáng tiếc!” Huyền Hư Pháp Sư lúc này mới lên tiếng:



- Tần thiếu hiệp có biết quang cảnh vừa rồi trên thủy tinh cầu là nơi nào không? Tần Lãm Phong lắc đầu đáp:



- Tại hạ không biết, pháp sư đây có biết hay chăng?



- Thác nước cao trăm trượng này có thể là ở Xuyên Tây, còn ở chỗ nào trong Xuyên Tây lão phu cũng không rõ lắm.



Tần Lãm Phong nghe đến đây, mặt lộ vẻ thất vọng. Bỗng chàng nhợt nhớ đến cảnh Khưu Tuấn Nhân luyện công lúc nãy, vội hỏi:



- Pháp sư, xin hỏi Phi Bộc Quy Nguyên là môn võ công gì? Huyền Hư Pháp Sư đáp:



- Phi Bộc Quy Nguyên là loại nội công đặc dị, đã thất truyền giang hồ

hơn tám trăm năm nay, lão phu có từng nghe tiên sư kể qua, theo tình

hình lúc nãy, giáo chủ Ngũ Âm Giáo không thể dùng chân khí thổi đứt thác nước, có thế nói hắn chỉ luyện thành có một nửa...



Lão ngừng một chút lại tiếp:



- Nếu hắn có thể luyện thành công môn Phi Bộc Quy Nguyên thần công, lúc

đó thì trong võ lâm này, sợ rằng không một ai có thể đấu nội công để đấu với hắn.



Hoàng Y Thiếu Nữ xen vào nói:



- Xin hỏi pháp sư, nếu giáo chủ Ngũ Âm Giáo luyện thành công Phi Bộc Quy Nguyên, theo quan sát của Pháp Sư về phương diện nội công hắn có bì kịp với Phong ca không?



Huyền Hư Pháp Sư đáp:



- Nội công của Tần thiếu hiệp cao thâm đến đâu, lão phu đây không được

biết, nhưng theo lão phu suy đoán, nếu muốn giao đấu với Phi Bộc Quy

Nguyên thần công thì ít ra phải có đến một trăm năm công lực, ngoài cái

này ra bất cứ môn công phu nào cũng không thể thắng được.