Xú Khách Vô Hình Chưởng
Chương 47 : Trên đường lỗ nam
Ngày đăng: 00:47 22/04/20
Năm người về đến Đồng Gia Bảo cũng vừa đúng canh năm, ai
nấy chia nhau về phòng nghỉ ngơi, trời vừa sáng, mọi người đã tựu đông
đủ nơi đại sảnh, Tần Lãm Phong lại thuật lại một lần nữa sự việc tối hôm qua, Lão Hóa Tử lên tiếng:
- Đến ngày quyết đấu, phát thiệp mời đồng đạo võ lâm đến dự, việc này nên giao cho ai?
Bảo chủ Đồng Không đáp:
- Xin các hạ yên tâm, việc phát thiệp cứ để lão phu dặn dò thuộc hạ đi làm!
- Đa tạ bảo chủ!
Tần Lãm Phong đáp lễ xong, lại quay người về phía mọi người nói:
- Vãn bối muốn cùng Bành cô nương đến thăm sư muội, sau đó sẽ đến thẳng
Sáp Vân Phong, mùng một tháng tám chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đó, xin cáo biệt!
Lão Hóa Tử ân cần dặn dò:
- Xú Tiểu Tử, Ngũ Âm Giáo chủ võ công đã đạt tới cảnh giới, hôm đó ngươi nên cẩn thận mới được!
- Đa tạ sự quan tâm của tiền bối, đến lúc đó vãn bối sẽ cẩn thận hơn!
- Hóa tử Thúc Thúc tạm biệt!
Hoàng Y Thiếu Nữ dứt lời, liền cùng Tần Lãm Phong rời khỏi Đồng Gia Bảo, nhắm hướng tổng đàn Ngũ Âm Giáo phóng đi!
Một ngày trời vừa sáng, nơi Đường Hiểu Văn đang bị giam lỏng đã ở trong
tầm mắt, hai người liền gia tăng cước bộ, vượt qua một ngọn núi xuyên
qua rừng cây, đến nơi liền đưa mắt nhìn.
Trời! Căn lều nhỏ màu đỏ trước đây, bây giờ chỉ còn lại một đống tro
tàn, nhìn khung cảnh này hình như đã bị cách đây ba ngày trước đây!
Sư muội đâu?
Có phải bị Khưu Tuấn Nhân đem đi nơi khác rồi? Hay đã bị hạ độc thủ? Tần Lãm Phong nghĩ đến đây, đầu óc rối bời, không dám nghĩ tiếp nữa! Hoàng Y Thiếu Nữ buồn rầu nói:
- Phong ca! Chúng ta hãy xem xét lại coi có dấu vết gì không? Rồi thì hai người đi vòng quanh đống tro tàn xem xét?
Bỗng cách chỗ họ không xa, có một hang động bị một tảng đá lớn lấp kín, Tần Lãm Phong thấy có chút quái lạ, bèn nói:
- Thanh muội! Chúng ta đến đó xem đi!
Chàng dứt lời, nắm lấy tay Hoàng Y Thiếu Nữ, thi triển khinh công, sau
mấy cái lắc mình, đã đến trước cửa động, Tần Lãm Phong liền hớp một
luồng chân khí, song chưởng vận sức đẩy tảng đá lớn qua một bên!
- Két! Két...! một chuỗi tiếng động lớn vang lên, tảng đá đã bị đẩy dịch qua một bên! Trong động tối om, mắt người thường không thể nhìn thấy
cảnh vật bên trong, nhưng tảng đá vừa được rời qua, ánh sáng vào động
soi rõ mọi vật.
- Phong ca! Hình như trong đó có ba người đang nằm!
- Không sai! Chúng ta đến đó xem sao!
Chàng dứt lời, bước vào trong động, đưa mắt nhìn...
Thì ra là ba thầy trò Thân Lâu Ma Cơ cả ba đều bị trói lại bằng dây gân bò, nên không cử động được!
Tần Lãm Phong xem đến đây liền bước lại gần, đưa tay nắm lấy sợi dây định bứt!
- Á! Á! Á... ba tiếng kêu đau đớn vang lên, chàng vội rụt tay về!
Vốn là sợi dây cột ba người đã ăn sâu vào ra thịt vài phân, nên Tần Lãm
Phong dùng sức để bứt dây càng siết chặt thêm, tạo nên cảm giác đau đớn
cho ba người!
Tần Lãm Phong đành ôm ba người ra ngoài cửa động, lấy cổ kiếm xuống cắt
đứt dây trói, rồi vận công hồi phục nguyên khí cho ba người. Hoàng Y
Thiếu Nữ cho mỗi người ăn một viên thuốc trị thương, qua một thời gian
ước độ tuần trà, ba người mới dần dần hồi tỉnh lại, đưa mắt nhìn hai
người im lặng không nói!
Tần Lãm Phong biết ba người đang hổ thẹn, nên mới có hiện tượng này, liền mở miệng hỏi trước:
- Ba người sao bị nhốt ở đây? Thân Lâu Ma Cơ đáp:
- Do Ngũ Âm giáo chủ đã ra lệnh này!
- Sao hắn lại làm vậy?
- Buổi tối hai ngày trước đây, lão đây tham lam, muốn trộm Tuyết Sâm
trong quan tài của Phích Lịch Hải Đường, không ngờ gặp phải Ngũ Âm giáo
chủ hoàn tất công việc luyện công trở về, bị gã bắt gặp nên mới đem ba
người chúng tôi bỏ vào động này!
nói đây, chính là sư muội không còn nghi ngờ gì nữa, chàng bất giác
nghiến răng rủa thầm Khưu Tuấn Nhân quá độc ác!
Bỗng một ý tưởng lóe lên trong đầu chàng, chàng bèn tiến vào trong động!
Chàng đột ngột hiện thân làm hai tên canh giữ Đường Hiểu Văn thất kinh biến sắc mặt, phủ phục xuống đất, ấp úng lên tiếng:
- Chúng đệ tử khấu kiến giáo chủ!
Tần Lãm Phong nhếch mép cười, không lên tiếng đưa tay điểm vào Thiên
Linh Cái của hai gã nọ, hai gã liền ngã lăn ra đất, tắt thở tức thì!
Chàng vội bước đến bên chỗ Đường Hiểu Văn, thấy nàng bị điểm huyệt mê, bèn nghĩ thầm:
- Vừa rồi hai tên này nói, sau chính ngọ ngày mai, chất độc Tý Hợi Đoạn
Mạch Lộ trong người nàng phát tác, nàng sẽ biến thành vũng máu mà chết,
bây giờ phải làm sao đây?...
Nghĩ đến đây chàng liền cho tay vào ngực... May mắn hai tiền Long Não vẫn còn!
Nhưng không có Tuyết Sâm làm sao chế thuốc giải đây?
Chàng nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng hình như tìm ra biện pháp, chỉ thấy
chàng đưa mắt nhìn xung quanh hang động, may mắn nơi góc động có hai cái chén, chàng với tay lấy một cái, rồi dùng kiếm cắt lấy mạch máu nơi cổ
tay trái, cho máu tươi chảy đầy một bát, chàng điểm huyệt cho máu ngừng
chảy, lấy hai tiền Long Não bỏ vào trong chén, hòa với máu, đợi một lúc
cho Long Não tan hết, chàng mở miệng Đường Hiểu Văn đổ chén máu vào!
Chàng lúc đó nghĩ, tuy thiếu Tuyết Sâm, nhưng với Long Não và máu của
mình, tạm thời có thể làm cho độc tố chưa phát tác, qua khỏi chính ngọ
ngày mai sẽ tìm phương thức khác để giải độc.
Tần Lãm Phong vẫn không giải khai huyệt đạo cho Đường Hiểu Văn, bởi vì
không đầy một canh giờ nữa là trời sáng, nếu chàng cứu nàng tỉnh lại
rồi, lúc đó càng khó lòng mà rời bỏ nàng cho được!
Giờ đây ngọc thể trong tay, khiến chàng quên hết những phiền não trên cõi trần, trong lòng có cảm giác lâng lâng khó tả!
Chàng cứ ngồi vậy một lúc lâu, nhưng mặt trời đã từ từ rạng nơi phương
đông, Tần Lãm Phong trong lòng đau xót, từ biệt nàng, miệng lẩm bẩm:
- Sư muội giờ này đã có người bắt đầu lên núi, chuẩn bị xem trận quyết
đấu giữa huynh và Khưu Tuấn Nhân, huynh phải tạm thời chia tay muội, sau trận quyết đấu nếu huynh còn giữ được mạng, nhất định sẽ tìm cách giải
độc trong người muội, còn nếu không, tánh mạng của muội phải tùy thuộc
vào sự an bài của số kiếp...
Chàng lầm bẩm đến đây, nghe lòng quặn đau, bất giác rơi lệ!
Qua một lúc, Tần Lãm Phong thấy không thể lưu lại được nữa, chàng đưa tay vỗ vào huyệt mê của nàng, rồi khẽ nói:
- Sư muội, bảo trọng, ngu huynh đi đây!
Dứt lời, chàng lắc người một cái, thân hình đã mất hút sau cửa động.
Đường Hiểu Văn trong lúc nửa tỉnh nửa mê, phảng phất nghe thấy có tiếng người gọi tên mình, nàng mở trừng mắt ra nhìn...
Ngoại trừ hai tử thi trên mặt đất, tuyệt không thấy một người nào, nàng ngạc nhiên nghĩ thầm:
- Quái! Mới vừa rồi ta nghe thấy có tiếng của sư huynh, sao giờ không
thấy ai vậy kìa... Nàng nghĩ đến đây, hồi ức đã dần dần trở lại, nàng
nhớ lại sau trưa hôm qua, sau khi ăn xong thuốc giải, rồi bị Khưu Tuấn
Nhân điểm huyệt, sau đó không biết gì nữa!
Nàng lúc này ngồi dậy đưa mắt nhìn xung quanh, bỗng thấy trên mặt đất có một cái chén, trong còn sót lại chút máu, lại cảm thấy miệng có vị
ngọt, thơm thơm!
Xác chết trong động? Vết máu trong chén?
Vị thơm trong miệng! Ba việc này hợp lại, cộng với âm thanh phảng phất
lúc nãy của sư huynh, đủ để nàng đoán ra việc này nhất định do Sư Huynh
làm, nhưng chàng tại sao lại rời khỏi mà không cho mình biết?
Nàng nghĩ đến đây liền bước ra cửa động.
Bống nàng thấy một số nhân vật giang hồ đang lũ lượt kéo lên núi, vội
nhớ ra hôm nay chính là ngày quyết đấu của Đại Sư huynh với Khưu Tuấn
Nhân, không biết Phong Tăng, Hoàng Y Thiếu Nữ và mọi người có đến hay
không, nàng nghĩ đến đây, vội bước đi bám theo đám người nọ!
Bóng nàng vừa khuất, trên tảng đá lớn cách cửa hang không xa, chợt xuất
hiện một lão nhân tóc bạc, lão nhân nhìn theo cái bóng khuất hẳn của
nàng, rồi than nhẹ một tiếng:
- Sư muội, hãy bảo trọng!
Dứt lời lão nhân nọ thở dài một tiếng lắc người biến mất!