Xú Khách Vô Hình Chưởng

Chương 6 : Duyên được cổ kiếm

Ngày đăng: 00:47 22/04/20


Lại nói, Tần Lãm Phong miệng ngậm cây lau còn một đầu ló

ra khỏi mặt nước để thở, lòng chỉ mong muốn sao có thể đến được giữa

sông, lúc đó không cần cây lau thì tự mình cũng có thể lội qua được đến

bờ bên kia.



Không bao lâu chàng đã đến giữa sông, Tần Lãm Phong vứt bỏ cây lau trong miệng, khẽ lật thân, giống như một con gia long, trực thẳng bờ bắc bơi

đi.



Lúc đang bơi, chàng bỗng cảm thấy cách thân mình khoảng năm sáu trượng

có một đám đen sì, thân giống nhưng con nghé, khoảng hơn hai mươi cái

đầu, đang lướt sóng bơi đến phía chàng.



- Không may rồi đây chính là những con heo nước tung hoành ngang dọc

trên Trường Giang. Loại súc sinh này thân thế rất là mạnh mẽ, thuyền lớn đến đâu cũng có thể bị nó lật úp.



Tần Lãm Phong muốn tránh khỏi đám súc sinh này, không ngờ cử động của

chàng bị con đầu đàn phát giác, nó bèn quẫy đuôi ầm ầm bơi về phía

chàng.



Chàng vừa bơi vừa đưa mắt nhìn đàn quái vật thấy bọn chúng mỗi lúc lại

tiến gần về phía mình chỉ còn cách thân chàng khoảng hai ba trượng,

những cặp mắt dữ tợn đang nhìn hau háu về phía chàng.



Nghĩ đến đây chàng rút vội thanh trủy thủ ở bên mình, chuẩn bị lúc vạn

vật đắc dĩ sẽ thí mạng với chúng, một mặt gia tăng sức lực hướng về phía bờ bên kia bơi đi.



Trong lúc đang bơi, chàng chợt nhìn thấy con đầu đàn chỉ còn cách thân

khoảng bảy thước, cái dáng hung ác của nó như sắp sửa cắn đứt chân của

mình.



Hảo thiếu niên, có thể nói là trong võ lâm trăm năm hiếm có, chỉ thấy

thân chàng khẽ lay động sử dụng Thiên Cân Trụy, trầm mình xuống nước,

hữu thủ đưa ngọn trủy thủ nhắm theo bụng con quái vật, đâm lên. Phập!

Một tiếng, trủy thủ của chàng cắm lút vào bụng của quái vật.



Con đầu đàn bị đâm, do thân thể của nó quá lớn lại đang trong thế bổ về

phía trước không dừng lại được, bất ngờ bị ngọn trùy thủ đâm ngập vào

bụng nên chúi đầu chìm xuống đáy. Tần Lãm Phong đâm nhiều nhát vào con

vật giống như một lò mổ, liên tục những tiếng “Phập! Phập! phập!”



Một đám máu tanh phủ đầy mặt nước tràn cả vào miệng mũi của Tần Lãm

Phong, chàng không dám chậm trễ, gia tăng sức lực gắng sức bơi về phía

bờ đối diện.



Những con quái vật ở phía sau nhìn thấy cho mẹ của chúng bị sát hại, sao đành bỏ qua, há miệng rống lên, triển khai trận thức, bám theo bén gót

chàng.



Tần Lãm Phong trong lúc đang bơi lại nhìn thấy một đám đen đuổi theo

mình, trong lòng đã có chủ ý, liền chiếu theo phương pháp cũ trầm mình

trong nước dùng trủy thủ để đâm bụng của chúng.



Những con heo nước này, cực kỳ khỏe mạnh, chuyển động trong nước rất là

linh hoạt, lại thêm Tần Lãm Phong quyết đấu thí mạng, không quá nửa giờ

lại có thêm mười mấy con nữa bị hạ sát.



Lúc này trên mặt sông chỉ còn lại khoảng bảy, tám con. Chúng nhìn thấy

những con lớn đã bị chết hết, trong lòng sợ sệt, rống lên vài tiếng,

quay đầu bơi về hướng khác.



Tần Lãm Phong sau một hồi kinh hồn lạc phách, cảm thấy toàn thân mệt

mỏi, mắt nhìn thấy cách bờ hơn bốn mươi trượng, với tâm niệm quyết định

phải sống như đã tăng thêm sức lực cho chàng, chàng bèn hớp một luồng

chân khí cố gắng để bơi đến bờ đối diện.



Vừa đến bờ, chàng cảm thấy chân tay rã rời, lực bất đồng tâm, cố gắng bước thêm vài bước đã té nhào xuống đất.



Trong lúc chàng hôn mê, đột nghe trên sông có tiếng người hét lớn:



- Đồ ăn cắp sách, đồ cướp con gái người ta, ta xem ngươi còn chạy đi đến đâu.



Tần Lãm Phong trong lúc nửa tỉnh nửa mê vẫn nhận ra đây là thanh âm của

Xã Đạo... Thấy trên mặt sông xa xa có một con thuyền gỗ trên đó có Phong Tăng, Xã Đạo, Khưu Tuấn Nhân đang ngồi, hai lão đang thi triển công phu đạp nước đẩy thuyền, lướt nhanh như gió, đang phóng tới chỗ mình nằm.



Thoát thân gấp rút, chàng vận dụng hết cả hơi sức còn lại, nhắm về phía hoang đảo phóng đi.



Phóng được một lúc, nhìn thấy phía sau không có người đuổi theo, trong

lòng chàng thầm nghĩ hình như họ đã bị mình bỏ rơi, chàng định thần lại.



Đi thêm một lúc, chàng đến được một nơi hoang vắng xung quanh toàn là cỏ dại cao quá đầu gối, lúc này chàng mới thở phào nhẹ nhõm...



Xoạt! Một tiếng, một cái bóng trắng lướt qua, chàng giật mình đứng bật dậy.



Hai ngày nay, đi đến đâu cũng đều bị người truy sát, do đó mà hễ nghe tiếng gió thổi cỏ sào sạt cũng khiến chàng giật mình.



Nhưng khi chàng nhìn thấy cái bóng trắng hù dọa chàng ban nãy, chính là một con Tiểu Bạch Ngọc, bất giác cười thầm nói:



- Tiểu Bạch Ngọc! Ta bây giờ trước mắt mọi người là tội đồ đáng khinh

khi, đâu được như ngươi tự do tự tại, ngươi vì sao còn hù dọa ta nữa!



Nói cũng lạ! Thỏ hễ thấy người là lập tức bỏ chạy mới đúng, nhưng con

Tiểu Bạch Ngọc này trái lại không chạy, mà cứ đứng vểnh tai lên để nghe

những lời nói của chàng, hai cặp mắt đỏ giương lên nhìn chàng lại còn

đạp đạp mấy ngọn cỏ về phía quần của chàng.



Tần Lãm Phong nhìn thấy nó toàn thân trắng như tuyết, khiến ai nhìn vào

cũng phát yêu vội bước đến bên cạnh định vuốt lên thân của nó. Nhìn thấy chàng bước đến gần mình, con Tiểu Bạch Ngọc liền phóng ra xa, trong

lòng chàng lúc này cảm giác hiếu kỳ lại nổi lên, vội phóng theo nó.



Sau khi quẹo qua quẹo lại một hồi, con Tiểu Bạch Ngọc chui tọt vào một cái hang nhỏ dương cặp mắt đo đỏ nhìn về phía chàng.



Chàng lúc này không để ý đến quần áo đã bị ướt, nằm phục xuống đất nhìn vào trong hang...



Chỉ thấy cái hang sâu khoảng mười trượng, miệng hang tuy nhỏ, nhưng

trong hang tương đối rộng đủ để một người chui lọt, kỳ lạ thay trong

hang lại phát ra một luồng ánh sáng xanh khiến ai nhìn vào cũng chói

mắt.



Tần Lãm Phong bất giác hiếu kỳ, móc cây trủy thủ bên lưng ra khoét rộng

miệng hang, không bao lâu miệng hang đã được mở rộng đủ để cho một thân

người có thể lách vào, chàng liền bỏ vào trong hang.



Tần Lãm Phong vừa mới bò vào trong, đã bị một luồng ánh sáng xanh làm

chói mắt, nhìn kỹ lại, thì ra có một cây cổ kiếm đang nằm trên đất,

chàng vừa mới rút kiếm ra khỏi ba tấc, thì một luồng ánh sáng xanh đã

lóe lên.


- Tốt! Xú Tiểu tử, may mắn là lão phu đã không nhìn lầm người. Lúc này tiếng muỗi mồng lại vang lên bên tai của Tần Lãm Phong.



Thác Thiên Thần Quân lúc này không còn nhịn được nửa, lửa giận đã bốc lên đầu quát lớn:



- Lão phu đã tổn hao sức lực, không ngờ ngươi cứ một mực khăng khăng

chối từ, nếu ngươi đồng ý, với ta một chuyện, thì đi hay ở tùy thuộc vào ngươi quyết định.



- Chuyện gì?



Thác Thiên Thần Quân:



- Chính là để lại cuốn Tiếu Thiên Lục trong người của ngươi. Tần Lãm Phong cười đáp:



- Tại hạ cứ tưởng chuyện gì, trước đã từng thọ ơn của bang chủ, đang

không biết làm thế nào để đền đáp, nếu Bang chủ muốn xin cứ việc lấy.



Nói xong thò tay trong người...



- “Xú Tiểu tử, cuốn sách trong người của ngươi nếu mà giao cho lão sợ

rằng sẽ gây ra một trường sát kiếm trong võ lâm, đừng nên giao, cứ nói

là giữa đường bị rớt mất rồi”.



Thanh âm muỗi vo ve lại vang lên, Tần Lãm Phong bất giác buột miệng đáp:



- Không! Không thể cho! Nhưng vãn bối từ trước đến nay không biết nói dối.



- Tốt! Coi như lão phu đã nói sai, không cho thì được rồi.



Thác Thiên Thần Quân bởi nghe không được tiếng truyền âm, thấy chàng mở miệng nói với không khí, ngạc nhiên hỏi:



- Tần thiếu hiệp, cái gì mà không cho... không biết nói dối, thiếu hiệp đang nói chuyện với ai.



Tần Lãm Phong vội đáp:



- Đâu có!



Ngừng một lúc lại nói:



- Tiếu Thiên Lục đang ở trên mình của tại hạ đây, nhưng tại hạ không thể tặng cho Du Bang chủ.



Thác Thiên Thần Quân mặt lộ vẻ không vui hỏi:



- Vì cớ gì?



Tần Lãm Phong trợn mắt uy dũng đáp:



- Kỳ thật! Tiếu Thiên Lục là của tại hạ, không cho thì không cho, cớ sao lại phải có nguyên do!



Thác Thiên Thần Quân cất tiếng lạnh lẽo nói:



- Lão phu từ khi bước chân vào giang hồ đến nay, trước tới giờ, chưa có

bao giờ nói nhiều đến thế, ngươi đừng có rượu mời không uống, uống rượu

phạt!



Tần Lãm Phong kiêu ngạo đáp:



- Đại trượng phu, đầu có thể rơi, máu có thể đổ, chỉ cần bản thân có lý quyết không khuất phục uy vũ.



Nói đến đây, trợn mắt nhìn khắp đại sảnh một lượt, nói:



- Huống hồ tình hình trước mắt chưa đáng nói đến? Thác Thiên Thần Quân tức giận cực độ nói:



- Ngươi cuồng ngạo lắm, chỉ tiếc là bây giờ ngươi đang ở trong tay của bọn ta, há lại không biết!



Tần Lãm Phong khinh bỉ đáp:



- Chưa chắc.



- Được, cho ngươi được mở rộng tầm mắt.



Thác Thiên Thần Quân nói đến đây, quay đầu lại quát:



- Tống Đàn Chấp Pháp Hành Sự Chấn Võ nghe lệnh.



- Lệnh cho ngươi ban bố khắp núi, chờ có lệnh của lão phu, không để bất cứ người nào xuống núi.



Tần Lãm Phong cướp lời hỏi:



- Đây là ý gì?



Thác Thiên Thấy Quân lạnh lùng đáp:



- Đây là cưỡng bức ngươi phải ở lại núi.



Tần Lãm Phong nghe đến đây, lửa giận bốc lên hữu chưởng co lại, chỉ nghe “bốp” một tiếng bàn rượu trước mặt đã bị đập gãy nát, rượu thịt bắn

tung tóe, chàng lộn người, một cái đã đứng sững giữa đại sảnh, “choang”

một tiếng ngân lanh lảnh tay đã nắm chặt thanh cổ kiếm, khẽ lay động

thanh kiếm, hàng ngàn bóng kiếm xanh lè bắn ra như hoa, khiến những kẻ

đứng gần đó thối lui ba bước.



Tần Lãm Phong đứng ở giữa đại sảnh cất giọng nói:



- Tại hạ cũng muốn xem cách lưu khách của quý vị, không cần biết bao nhiêu người, mời tất cả cứ cùng lên!



Thác Thiên Thần Quân vốn có nhiều kinh nghiệm giang hồ, thầm nghĩ:



- Nếu tất cả đệ tử trong bang cùng xông lên lấy số đông để mà chiến thắng, tất sẽ gây ra không ít thương vong.



Nghĩ xong lão tiếp:



- Tần thiếu hiệp quá coi thường Loa Sanh Bang rồi, lão phu đây không muốn ỷ đông mà hiếp đáp một kẻ đơn thân độc mã.



Nói đến đây lão quay đầu lại nói với Bát Diện Tỳ Hưu:



- Ngươi thân làm Đường Chủ Hành Đường, lại để cho người ngoài náo loạn Tổng Đàn, vẫn không mau đi bắt hắn cho ta.



Bát Diện Tỳ Hưu vâng lệnh “đùng” một tiếng, đưa tay lên lưng “coong” một tiếng luồng ánh sáng màu tím tỏa ra xung quanh cây Tử Kim Chùy đã nằm

lọt trong tay, bước lên mấy bước cất tiếng:



- Ngựa tuy đứt cương vẫn còn chưa [? ] để quay đầu lại, Tần Thiếu hiệp, ta xem ngươi nên chấp nhận thì hơn.



Tần Lãm Phong đáp:



- Đinh Đường Chủ, khỏi cần nhiều lời. Nếu muốn bắt tại hạ xin cứ xuất chiêu, tại hạ đây sẵn sàng bồi tiếp.