Xuân Nhật Tình Hoài

Chương 6 :

Ngày đăng: 09:36 18/04/20


Tỉnh Lý Xuân Nhật về buổi trưa sau khi xin giấy nghỉ ốm, bởi vì hắn sưng đỏ hai mắt, căn bản là không có biện pháp đi học, hắn khóc suốt dọc đường về nhà, cho dù về đến nhà nằm trên giường, nước mắt cũng không ngừng trào ra.



Cảm giác chính mình như một đứa ngốc, hơn nữa là một kẻ ngu ngốc siêu cấp, nguyên lai Tề Đằng Ngộ sớm đã có tình nhân, mà mình còn lầm tưởng, một hồi loạn thất bát tao tỏ tình, ân ái cuồng nhiệt, tất cả đều là sai lầm.



Hắn đem búp bê Lị Lị mà hắn yêu nhất ôm vào lòng, ngay cả hắn hiện tại bề ngoài tráng kiện thế nào, căn bản là không giống một tiểu nữ sinh thích búp bê, nhưng là hắn vẫn cứ thích búp bê, hơn nữa những lúc hắn buồn, cũng chỉ có búp bê có thể nghe hắn nói hết nỗi thống khổ trong lòng.



“Lị Lị, khó có thể nào mộng đẹp lại thành thật? Ta vừa cao vừa to, vì cái gì không thể giống người khác, thấp một chút, đáng yêu một chút, như vậy là có thể mặc quần áo tự mình làm rồi.”



Không giống nam sinh trung học bình thường, trong phòng có hình tuyển thủ, hoặc là lộn xộn nào quần áo nào đồ dùng, gối đầu giường vài quyển play boy có hình nữ nhân mông to ngực lớn.



Phòng Tỉnh Lý Xuân Nhật thật sạch sẽ, ngăn nắp, rèm cửa màu phấn hồng, phía dưới có viền hoa đáng yêu, ngăn tủ cũng là sơn màu phấn hồng, bên trong đầy búp bê cùng gấu bông.



Ở một góc phòng, có một chiếc máy may, bên cạnh là một chồng tạp chí thời trang, nơi này thoạt nhìn rõ ràng là của một cô gái mơ mộng, trừ màu phấn hồng, còn có rất nhiều viền hoa .



Bạn học hồi tiểu học, từng vào phòng hắn, trợn tròn mắt nhìn thấy căn phòng tràn ngập đăng ten cùng viền hoa, ngày hôm sau ở lớp, bọn họ không còn nói chuyện với nhau nữa.



Từ đó về sau, bạn học đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, có khi một đám người thầm thì với nhau, còn quay ra liếc hắn, sau đó cười thực quỷ dị, làm cho trái tim yếu ớt của hắn vô cùng đau đớn.



Nam sinh thích gia chanh, nấu ăn, may vá là chuyện biến thái sao?



Hắn đã bị thương tổn, cũng không dám… để cho người khác biết con người thật của mình. Hắn thích đường viền hoa, làm bánh ngọt, may quần áo, tâm tình hắn tựa như thiếu nữ, chính là không ai hiểu hắn, bọn họ cũng không muốn hiểu hắn.



Đến năm cấp 2, hắn tập thể dục không tồi, dáng người bỗng nhiên cất cao, một đống CLB tìm tới cửa, chính là hắn cũng không muốn tham gia CLB gì đó.



Bởi vì nam sinh đều rất hôi, bọn họ đem quần áo có mùi vứt trong phòng của CLB, cho tới bây giờ cũng còn chưa đem giặt, còn có bàn chân cực thối, sau đó đem dơ loạn, đùa cợt, làm cho hắn thiếu chút nữa chạy trối chết.



Chính là hắn chỉ có thể cười miễn cưỡng che giấu, hắn ghét bị người khác nói hắn ẻo lả, biến thái, hoặc là về sau sẽ là gay bán thân.



Tuy rằng Hỗn Thục sau này, là người bạn kề vai sát cánh bên hắn, kỳ thật cá tính không xấu, nhưng là bọn họ nói những chuyện bậy bạ, trêu trọc nửa thân dưới của nhau, vẫn là làm cho hắn rất không quen.



Hắn biết chính mình cùng đứa trẻ ngày đó đã không còn giống nhau, nhưng mà hắn vẫn không dám nói cho ai biết, liền ngay cả học trưởng Thuyền Kiều Quang tốt bụng, cũng không dám cho hắn thấy mình có bao nhiêu búp bê, hắn chỉ có thể bắt chước hành động của nam sinh bình thường, thử trở thành một trong số bọn họ.



Hắn khóc rồi ngủ thiếp đi, ngày hôm sau miễn cưỡng toàn thân vẫn còn đau ê ẩm mà đi học, ở cổng trường, Tề Đằng Ngộ đã chờ hắn từ bao giờ.



“Chào, Xuân Nhật.” Tề Đằng Ngộ nhìn thấy hắn, cười đến thập phần sung sướng. <=”= Dê thành tinh rồi mà>



Màu vàng của ánh nắng tỏa ra giống hệt lần đầu hắn gặp Tề Đằng Ngộ, không có chút bụi nào vương trên người hắn, làm cho hắn như là bạch mã vương tử bước ra từ trong mộng, nhưng là giờ phút này hắn đã người yêu của kẻ khác.



“Tề Đằng học trưởng, sớm. . . . . . Sớm an.” Hắn rũ mắt, cúi đầu chào, cảm giác đau lòng từ hôm qua lại trỗi dậy, hắn ở cổng chờ người yêu hắn sao?



“Làm sao vậy? mắt ngươi sao lại đỏ, còn phờ phạc như vậy. Hôm qua hẳn là đã quá phận, ngươi nhất định rất đau, ta giúp ngươi xách cặp, ngươi ở 1-E , chúng ta cùng nhau đi thôi.”



Tề Đằng Ngộ kéo túi sách của hắn, khoác qua lưng mình, động tác này làm cho hắn có chút luống cuống, không biết nên như thế nào cho phải.



“Học trưởng, ngươi không phải đang đợi người sao?”




Lần đầu tiên làm cơm trưa cho Tề Đằng Ngộ, Tỉnh Lý Xuân Nhật mặt đỏ như một trái cà chua. Tề Đằng Ngộ không thích cơm hộp, vốn dĩ cơ hộp đó chẳng có ý nghĩa gì, thậm chí hắn ghét nhất chính là bị nữ sinh làm cơm hộp cho ăn, nếu không phải vì nể mặt Tỉnh Lý Xuân Nhật, hắn căn bản là sẽ không lấy.



Bởi vì không biết bạn gái thứ bao nhiêu làm cơm cho hắn, hắn ăn một miếng liền lao thẳng ra thùng rác, thật sự là khó nuốt, không biết nàng là bỏ thêm cái gì khủng bố mới có thể trở nên khó ăn như vậy.



Nhưng là khi hắn vừa ăn một miếng cơm Tỉnh Lý Xuân Nhật làm cho, ăn ngon đến muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi. Hắn đoán rằng Tỉnh Lý Xuân Nhật nhất định đi mua đồ cao cấp ở cửa hàng, sau đó bỏ vào hộp rồi nói là hắn lắm, này tuyệt đối không thể là tự tay hắn làm.



Lần hẹn hò đầu tiên của bọn họ là ở vườn thú, so với trước kia trực tiếp đi khách sạn mà nói, thực sự lạ lẫm, nhưng là Tỉnh Lý Xuân Nhật vừa nhìn các con vật vừa cười ngốc nghếch, làm cho hắn cảm thấy được cho dù không đi love hotel cũng không sao.



Được rồi, coi như hắn đổi tính, dù cho phía dưới cả tháng nay vô dụng, hắn vẫn là cảm thấy ở cùng Tỉnh Lý Xuân Nhật thật sự vui vẻ, khó có thể nói thành lời đó là loại cảm giác gì.



Cho dù chỉ có nắm tay, vậy cũng là đủ rồi, lại thầm nghĩ hở chút thượng nam nhân, mới là sỉ nhục, ngây thơ không có gì không tốt.



Tỉnh Lý Xuân Nhật ở sân bóng,toàn đội bóng chày vui mừng, reo hò: “Thắng, thắng rồi!”



Tỉnh Lý Xuân Nhạt cả người đầy mồ hôi tiêu sái rời sân bóng, lập tức còn có người đưa nước, khăn mặt, đãi ngộ hoàn hảo, ai kêu hắn là chiến thần của bọn họ.



Tỉnh Lý Xuân Nhật uống một ngụm nước, nhìn đồng hồ, chào tạm biệt: “Ngại quá, tiếp theo phải đi CLB bóng đá, tôi phải đi rồi.”



“Ngươi không phải vừa từ sân tennis đến đây sao, cả buổi chiều chạy sô như vậy.”



Phó CLB bóng chày hoảng sợ, Tỉnh Lý Xuân Nhật tuy có thể lực tốt, nhưng cả ngày chạy qua lại như vậy, trên mặt đã lộ rõ mệt nhọc.



“Không có cách nào, tất cả hôm nay đều thi đấu mà.”



Tỉnh Lý Xuân Nhật cười ôn hòa, cười tươi như vậy lại càng chứng tỏ hắn thực sự rất tốt, cho dù mệt, nhưng là nghĩ đến lúc trước mọi người nhận nuôi tiểu miêu tiểu cẩu, làm cho hắn dù mệt cũng muốn cố gắng.



“Tỉnh Lý. . . . . .” phó CLB bóng chày đi cùng hắn qua sân bóng, nhịn không được muốn nói lại thôi, “Nghe nói ngươi cùng. . . . . . Cùng Tề Đằng học trưởng kết giao?”



Tỉnh Lý Xuân Nhật sắc mặt trầm xuống, bốn bề nhất tề im lặng, phó CLB bóng đá trán toát mồ hôi nói hổi, bắt đầu hoài nghi chính mình có phải hay không nói bậy .



Lời đồn đại Tỉnh Lý Xuân Nhật cùng Tề Đằng Ngộ kết giao bắt đầu ầm ĩ, những lời này hắn vẫn rất muốn hỏi, chính là trước mắt Tỉnh Lý Xuân Nhật không muốn nói ra, hôm nay hắn rốt cục nhân lúc bốn bề vắng lặng, hỏi trước mặt, bất quá giống như chọn nhầm lúc.



Tỉnh Lý Xuân Nhật nghẹn ngào nói: “Vừa rồi phó CLB tennis, phó CLB đấu vật, phó CLB quyền anh đều hỏi ta câu này, ta cùng học trưởng kết giao thực ghê tởm sao? Là bởi vì ta là nam sinh sao?”



Phó CLB bóng chày cuống cuồng, “Không phải, không phải như ngươi nghĩ…..”



Mắt Tỉnh Lý Xuân Nhật đỏ hoe, bọn họ không nói nữa, nhưng là vừa chơi xong trận bóng đá, phó đội bóng cũng hỏi hắn như vậy, ngay cả cuối buổi đấu chùy cầu , phó đội bóng cũng hỏi hắn như vậy, làm cho hắn đau lòng đến cực điểm.



Suốt đường về nhà, hắn cúi mặt, tâm tình khổ sở, Thuyền Kiều Quang đội bóng rổ đương nhiên thành tâm điểm chất vấn.



Đương nhiên là bí mật tiến hành, bởi vì ai cũng không muốn tổn thương Tỉnh Lý Xuân Nhật, hắn thiện lương như vậy, bọn họ ai cũng không muốn nhìn hắn đau khổ.



————-