Xuân Phong Độ

Chương 11 :

Ngày đăng: 02:19 19/04/20


Nháy mắt Lâu Thanh Vũ lướt qua vô số ý niệm trong đầu.



Hắn hôn ta? Mẹ nó hắn hôn ta!



Hắn vì cái gì lại hôn ta? Hắn là đồng tính luyến ái? Hắn muốn thăm dò ta? Hoài nghi ta là song nhi? Không không, hắn là người thông minh như vậy liền sớm biết rằng ta không phải song nhi . Đó là vì cái gì? Thái tử? Hay là Lâu Tướng?



Lâu Thanh Vũ lạnh lùng theo dõi hắn.



Cảm nhận được sự lạnh lẽo thờ ơ, Già La Viêm Dạ ly khai hắn, mấp mím môi.



“Không ai nói với ngươi khi hôn môi phải nhắm mắt lại sao?”



Lâu Thanh Vũ lạnh nhạt trả lời: “Không ai nói với điện hạ hôn môi phải nhìn trước đối tượng sao?”



“Không!” Già La Viêm Dạ càng cảm thấy hắn thú vị, “Ta muốn hôn người nào liền có thể hôn.”



Lâu Thanh Vũ có phần cná nản.



Xã hội cường quyền thật đáng giận!



“Nếu Nhị điện hạ hôn đủ rồi, thỉnh buông, ngươi làm đau tay ta.”



Già La lúc này mới phát hiện cánh táy vừa mới đổi hảo dược lại ẩn ẩn lộ ra vết máu, vội vàng buông tay ra.




Lâu Thanh Vũ đi vào phòng khách, Trầm Tú Thanh cười tủm tỉm, hướng hắn hành lễ: “Lâu Tam công tử thân thể vẫn khỏe chứ?”



Lâu Thanh Vũ giờ mới nhìn rõ dung mạo Trầm Tú Thanh, thấy hắn cũng gần hai mươi hai tuổi, nho nhã phong lưu, cười rộ lên khóe miệng còn có má lúm đồng tiền.



“Trầm đại phu, ngày đó đa tạ ngươi .”



“Đâu đâu, đừng bổn phận phải làm của đại phu ta. Nói đến, vẫn là Tam công tử bị tai bay vạ gió.”



Xem ra hắn biết sự tình ta đã trải qua, Lâu Thanh Vũ cười nói: “Đại nạn không chết, tất có hậu phúc, Trầm đại phu nhìn không ra ta đã béo lên một vòng sao?”



Trầm Tú Thanh cẩn thận liếc đánh giá hắn, cười nói: “Thật đúng là có béo lên. Không chỉ như thế, vóc dáng giống như cũng cao lớn hơn chút.”



Lâu Thanh Vũ nhãn tình sáng lên: “Thật sao?” Hắn đã nhiều ngày ăn toàn những vật đại bổ không đủ mười cân cũng có tám cân, khó khăn ở chỗ thân thể này thực sự mỏi miệng, làm sao rèn luyện đủ được việc tẩm bổ?



Trầm Tú Thanh tỉ mỉ quán sát hắn, cười nói: “Tam công tử ở tuổi này, đúng là thời điểm đang phát triển.”



“Trầm đại phu không nên khách khí, chúng ta tuổi cũng xấp xỉ, gọi ta Thanh Vũ là được rồi.”



“Một khi đã vậy, Thanh Vũ cũng thỉnh gọi ta Tú Thanh được rồi.”



Hai người nhìn nhau cười, rất có cảm giác những lời nói này là một bước ngoặt.