Xuân Phong Độ
Chương 13 :
Ngày đăng: 02:19 19/04/20
“Nhị hoàng huynh.”
Một thanh âm trong trẻo vui vẻ từ xa xa vang lại, cùng với tiếng bước chân chạy vội đến, là một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xinh xắn mỹ lệ hiện ra.
“Nhị hoàng huynh.” Đức Hinh giang rộng đôi vòng tay lao tới, đột ngột nhào vào ***g ngực Già La Viêm Dạ.
“Đức Hinh.” Già La Viêm Dạ luôn luôn mặt lạnh lùng trên mặt rốt cục cũng hiện lên bộ dáng tươi cười đầy tình cảm.
Hắn làm sao lại quên được, hắn còn có một muội muội tri kỷ thân thiết. Tuy rằng không phải cùng mẫu phụ, nhưng chẳng biết tại sao, Thiên chi kiêu nữ này đáng yêu nhất Đại Tề quốc, từ nhỏ cùng hắn cảm tình cực tốt, thậm chí so với ca ca ruột Già La Chân Minh còn gần gũi sâu đậm hơn.
“Nhị hoàng huynh, ngươi về lâu như vậy thế nào vẫn chưa đến thăm ta.” Công chúa Đức Hinh dẩu môi oán giận.
“Ta không phải là đã đến rồi sao.” Già La Viêm Dạ mỉm cười nói.
“Ta biết, ngươi bị phụ hoàng phạt cấm túc.”
Già La Viêm Dạ dừng một chút: “Đúng vậy nha, cho nên Đức Hinh chớ có trách ta.”
“Ta không trách ngươi, đều do tên Tam công tử Lâu Tướng kia!”
Già La Viêm Dạ ngạc nhiên nói: “Thử nói xem sao?”
Đức Hinh bĩu môi: “Ai kêu hắn dốt nát như vậy, rốt cuộc lại bị tiễn của Nhị hoàng huynh bắn trúng, làm hại hoàng huynh bị phạt.
”
Hắn vốn là từ nhỏ bị bán vào Lâu Gia làm nô tài, năm sáu tuổi thì đã bị sai đến nông thôn ở Giang Nam hầu hạ Tam công tử, chưa trải qua nhiều việc đời, lúc này nghe thấy có Nhị hoàng tử rất lợi hại ở ngay trước mặt, ngay đến cả lễ nghi cũng không hiểu nhiều, chính là cẩn thận theo sát phía sau thiếu gia. Nhãn thần Nhị hoàng tử nhìn làm cho hắn sợ hãi trong lòng, không tự chủ được co rút về phía sau thiếu gia, sợ hãi cúi đầu.
Trầm Tú Thanh đánh vỡ sự trầm lặng nói: “Nhị điện hạ, ngài tại sao lại tới đây?”
“Ừm, đến thăm Lâu Tam công tử, nghe nói hơn nửa tháng nay đóng cửa từ chối tiếp khách chuyên tâm dưỡng thương, không nghĩ tới tốt lên nhanh như vậy.” Già La Viêm Dạ trả lời Trầm Tú Thanh, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Lâu Thanh Vũ.
Lâu Thanh Vũ nghĩ không biết trả lời ra sao, nói: “Nhị điện hạ nếu đã đến đây, có muốn vào nhà ngồi một chút?”
Già La Viêm Dạ gật đầu: “Được.”
Lâu Thanh Vũ sửng sốt, cười gượng nói: “Kia, xin mời.”
Già La Viêm Dạ thong dong xuống ngựa, theo bọn hắn đi vào cửa chính Lâu Phủ, tôi tớ từ bên trong cánh cửa vội vàng ra đón, phía xa xa đã thấy rẽ góc là một chiếc xe song mã, không nhanh không chậm đi tới gần rồi dừng lại, một bàn tay trắng nõn thon dài vén rèm cửa lên, năm ngón tay mượt mà lóng lánh, non nớt thon dài tựa như búp hành .
Thái tử nhô đầu ra, con mắt trong veo lang lảnh, đối với Lâu Thanh Vũ mỉm cười.
“Thanh Vũ, thật nhanh nhẹn. Đang muốn thăm ngươi, ngươi đã ra đây.”
Lâu Thanh Vũ khóe miệng nhếch lên, cũng không cao hứng được.
Hôm nay đại hung, không nên xuất môn.
Hai tôn đại pháo lại đánh đến, dấu hiệu lại một lần nữa làm cho hắn làm vật hi sinh! ! !