Xuân Phong Độ
Chương 26 :
Ngày đăng: 02:19 19/04/20
“Nhị hoàng tẩu? Nhị hoàng tẩu.”
Lâu Thanh Vũ nhìn cản
h sắc giữa viên* đờ ra, tựa hồ không hề nghe thấy, mãi đến khi một nữ hài nhảy đến bên người hắn, kéo tay áo hắn kêu lên: “Nhị hoàng tẩu!”
*(vườn)
Lâu Thanh Vũ phục hồi tinh thần lại, nhìn nàng mỉm cười nói: “Công chúa.”
Người đó chính là nữ nhi duy nhất hoàng thượng cùng tiền hoàng hậu**, muội muội ruột thịt của Già La Chân Minh Đức Hinh công chúa.
**(hoàng hậu trước)
Đức Hinh kéo hắn dạo qua một vòng, nói: “Nhị hoàng tẩu vừa rồi nhìn cái gì đó?”
“Không nhìn cái gì.”Lâu Thanh Vũ đạm đạm khẽ cười, hỏi: “Công chúa sao ở chỗ này?”
“Ta nghe nói nhị hoàng huynh mang theo ngươi tiến cung, cố ý đến gặp ngươi.” Đức Hinh nói kéo kéo ống tay áo hắn, con mắt cười đến cong cong, khen: “Nhìn ban ngày, nhị hoàng tẩu thực sự rất đẹp mà.”
Ở dưới ánh mặt trời thấy Lâu Thanh Vũ lại sát na, Già La Đức Hinh chỉ cảm thấy hắn thanh nhã xuất trần, giữa mi mục có nhàn nhạt tiêu điều cùng tịch lạnh, hình như tùy thời sẽ hóa cánh thành tiên giáng trần, không hợp cùng trần thế.
“Cảm tạ.”Lâu Thanh Vũ từ trước chưa từng nghĩ tới bản thân cũng có người khen khuôn mặt đẹp, hiện tại cũng đã có điểm thói quen rồi.
“Đức Hinh cũng rất đẹp, tương lai nhất định là một mỹ nhân.”Lâu Thanh Vũ khen.
“Cái đó đương nhiên, ta hiện tại cũng rất đẹp rồi.” Đức Hinh kiêu ngạo mà khẽ ngưỡng cằm, thần khí đó không giống thái tử, ngược lại có vài phần giống Già La Viêm Dạ.
Sao lại nghĩ đến hắn rồi?
“… Ừm.”
“Ta đáp ứng hắn, tiếp qua hai năm nạp một trắc phi cho ngươi.”
Già La Viêm Dạ nhíu mày: “Chuyện của ta lúc nào đến phiên ngươi làm chủ rồi!”
Lâu Thanh Vũ cười khổ: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao? Mặc kệ nói như thế nào chúng ta cũng là tân hôn, ai ngờ ở phía sau đưa ra kẻ thứ ba.”
Già La Viêm Dạ tuy rằng chưa từng nghe qua ‘kẻ thứ ba’ là gì, nhưng có thể hiểu ý tứ của hắn, lãnh đạm nói: “Ta không nghĩ tới chuyện nạp trắc phi, phụ hậu nói đừng để ý đến họ.”
Lâu Thanh Vũ trầm mặc chỉ chốc lát, hỏi: “Viêm Dạ, ngươi không nghĩ tới vấn đề con nối dòng sao?”
Đôi mắt thon dài đẹp của Già La Viêm Dạ chớp mắt một cái lóe ra quang mang rét lạnh, cười lạnh nói: “Nói không chừng ngày nào đó ta sẽ chết ở trên chiến trường rồi, có muốn con nối dòng hay không rất quan trọng sao? Dù sao Đại Tề quốc còn có hoàng thái tử, không sợ không thể nối dõi tông đường.”
Lâu Thanh Vũ có chút giật mình.
Già La Viêm Dạ lạnh nhạt nói: “Sao? Vừa ra khỏi cửa liền quan tâm tới vấn đề con cháu bản vương rồi? Vương phi ngươi thật đúng là tận trách nhiệm mà.”
Lâu Thanh Vũ đối với trào phúng của hắn mắt điếc tai ngơ, nhẹ nhàng cúi đầu, dời đi đường nhìn.
Thế nhưng, ta muốn.
Những lời này hắn cũng không nói ra khỏi miệng. Khi gả cho Già La Viêm Dạ hắn liền hiểu, trừ phi có thể thoát khỏi cái thân phận này, nếu không đội mũ nhị hoàng phi, kiếp này hắn sợ là khó có con nối dòng rồi. Thế nhưng làm một người nam nhân, ai không muốn hài tử của bản thân? Lâu Thanh Vũ đời trước không có cơ hội, vì sao ngay cả cơ hội đời này cũng bị tước đoạt?
Lâu Thanh Vũ cười khổ. Hai nam nhân không có khả năng sinh hài tử, cho dù hắn đặt Già La Viêm Dạ ở dưới thân làm bao nhiêu thứ nữa cũng là vô dụng.
Biết điểm này, trong tâm Lâu Thanh Vũ không thể ức chế mà nảy lên đau thương nhàn nhạt.