Xuân Phong Độ

Chương 33 :

Ngày đăng: 02:19 19/04/20


Đêm ngày hôm đó, thiết kỵ tinh binh của Viêm Dạ phát động đánh bất ngờ ác liệt vào Lan Sóc. Đại khái quân Tây Lam trong Lam Sóc hôm qua thăm dò được lương thảo của Đại Tề mới được chuyển đến, cũng đang chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng sức đánh bất ngờ Lô Châu, ai biết lại bị đoạt trước một bước, đã để Viêm Dạ xuống tay trước.



Lâu Thanh Vũ trên đường tới biên quan từ lâu đã nắm phân tích thấu triệt tình thế ở đây, khi Viêm Dạ ở trong doanh trại thấy bản đồ doanh địa chính Thanh Vũ vẽ, thì cũng thấy làm kinh hãi.



Lâu Thanh Vũ chưa từng giải thích với bản thân là đã sưu tập bao nhiêu tin tức mới có thể dựa vào đầu óc phân tích rõ ràng cùng công sức vẽ uyên thâm mới có thể làm nên tấm bản đồ như thế này. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, cuộc đời Lâu Thanh Vũ bao năm Không Quân không phải luyện vô ích. Có điều chiến thuật của Già La Viêm Dạ phi thường hoàn mỹ, cho dù là Lâu Thanh Vũ cũng bới không ra chỗ sơ hở lớn nào.



Trận đánh bất ngờ này bắt đầu từ rạng sáng 4 giờ (lúc này là thời gian phòng bị yếu nhất) vẫn duy trì liên tục tới sau buổi chiều ngày thứ 2. Khi chiến tranh rốt cục kết thúc, thì Lan Sóc đã về bản đồ Đại Tề.



Chiến trường cổ đại tàn khốc và khắc nghiệt, tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý, Lâu Thanh Vũ vẫn đang cảm thấy loại tình hình thảm liệt này khiến thị giác cùng tâm lý bị chấn động cực đại. Đời trước chính bởi vì không muốn đối mặt với chiến tranh thực tế tàn khốc mới chọn lựa không quân, thời gian Thanh Vũ nhập ngũ cùng xuất ngũ đều là thời đại hòa bình, ngoại trừ diễn tập, loại chém giết đao thật súng thật này chưa từng thực sự đối mặt.



Lâu Thanh Vũ ở hậu phương đại doanh phụ trách phòng thủ, Thanh Vũ yêu cầu được lên chiến trường bị Viêm Dạ cự tuyệt không lưu tình chút nào, cẩn thận nghĩ lại đến võ công của bản thân tại thế giới này “Bán lộ xuất gia” [Trong truyện Tây Du Ký, hồi 32 có đoạn: “Hoà thượng này nửa đường xuất gia đấy.Ý nói lúc đầu không định làm việc này, nhưng sau lại chuyển sang làm việc này], quả thực không được tài giỏi gì, nếu lên chiến trường đứng cạnh người ta đang chiến đấu, bảo vệ cái mạng có thừa lại không đủ để giết địch, bản thân còn không có nội lực cao gì gì đó, nói không chừng đi chỉ gây thêm phiền phức. Hơn nữa mỗi bước của Già La Viêm Dạ đều tỉ mỉ chặt chẽ an bài rồi, bản thân không hiểu cứ thế nhảy vào chỉ sợ sẽ làm loạn sắp xếp của Viêm Dạ, thế là nghĩ đi nghĩ lại, liền ở lại hậu phương quân doanh cùng hai gã phó tướng phụ trách phòng thủ.



Giương cung, cài tên.



Một tên bắn xuyên cổ kẻ địch, nhìn máu tươi phun ra, kẻ địch suy sụp lập tức rơi xuống. Lâu Thanh Vũ diện vô biểu tình, tâm lý lại hơi xao động.



Người thứ 13



Đây đã là người thứ 13 Thanh Vũ giết đêm nay.



Con mẹ nó! Thảo nào sau khi cảnh sát nổ súng đều phải chấp nhận tâm lý kèm theo. Bất luận là giết hay là bị giết, loại áp lực tâm lý này cũng không phải người bình thường có thể chịu đựng được.



Đời trước, Lâu Thanh Vũ không phải quá ngoan hiền, thế nhưng giết người, cũng là lần đầu tiên. Phải thừa nhận, Thanh Vũ không thích loại cảm giác này. Sinh ra ở trong một thời đại hòa bình, ở trong hoàn cảnh bình đẳng tự do lớn lên, loại hành vi coi người như cỏ rác này khiến Thanh Vũ cảm thấy trơ trẽn. Thế như làm một người quân nhân đủ tư cách, mất đi sinh mạng của thụ hạ là điều không thể tránh khỏi. Trong khóa tâm lý đầu tiên học trong không quân, chính là bồi dưỡng tố chất tâm lý đối mặt với cái chết.
“Nhanh như vậy?”Lâu Thanh Vũ kinh ngạc, nói: “Trầm đại phu kêu ngươi ngâm lâu một chút, nói ôn tuyền này đối với khôi phục thương thế của ngươi có lợi.”



“Không muốn ngâm nữa.” Già La Viêm Dạ cảm thấy từng đợt cháng váng đầu, càng ngâm càng cảm thấy cả người vô lực. Trước đây Viêm Dạ cũng thường sau khi bị thương đến ôn tuyền chữa thương, nhưng cũng không biết vì sao lần này lại cảm thấy đặc biệt khó chịu, cảm giác ngực từng đợt khó chịu, thở dốc cùng kiềm chế đứng lên.



Nhấc cánh tay Lâu Thanh Vũ từ trong ôn tuyền ra, ai dè dưới chân mềm nhũn, còn thiếu chút nữa ngã dập xuống đất.



“Viêm Dạ? !”Lâu Thanh Vũ kinh ngạc giật thốt, vội vã đỡ lấy Viêm Dạ, hỏi: “Làm sao vậy? Ngươi không sao chứ?”



Trước mắt Già La Vi



êm Dạ một trận biến thành màu đen, tựa ở bên người Thanh Vũ chờ một lát, mới mặt nhăn nhíu mày, mở mắt nói: “Không có chuyện gì. Chắc là ngâm nước lâu mới vậy.”



Lâu Thanh Vũ giúp Viêm Dạ bôi xong thuốc, mặc y phục, nhăm mày, nói: “Ta xem ngươi là gần đây mất quá nhiều máu, làm việc quá độ mới như vậy. Việc mấy ngày nay đều đã dàn xếp xong xuôi, ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt mới phải.”



Già La Viêm Dạ chỉnh lý xong y phục, ngẩng đầu nhìn sang Lâu Thanh Vũ, thấy Thanh Vũ vẫn mặc chiếc áo mỏng ẩm ướt,, sắc mặt lo lắng mà nhìn bản thân, không khỏi lòng ấm áp. Những khoảng thời gian này Lâu Thanh Vũ vẫn không rời không buông làm bạn ở bên cạnh bản thân, mặc kệ trên chiến trận hay là thương đàm nghị sự cũng không rời đi, thậm chí công việc hầu hạ bên cạnh bản thân cũng là do một tay Thanh Vũ tự làm. Có lúc giữa đêm ở trong trướng ngủ, tỉnh lại sẽ phát hiện bản thân ngủ trên tháp (chiếc giường đơn nhỏ nghiêng), tất cả mọi thứ đều đã được thu dọn xong hết. Có khi sau khi hoàn tất nghị sự chiến trận, trở lại trong doanh cũng là chính Thanh Vũ tự vì bản thân cởi khôi giáp, chăm sóc từ bữa ăn đến giấc ngủ. So với hạ nhân tôi tớ bên người còn chiếu cố chu đáo tỉ mỉ hơn. Mà Thanh Vũ không chỉ có lúc nào cũng ở bên cạnh bản thân, chịu trách nhiện công tác hậu cần cho bản thân cũng xử lý đâu vào đấy, bình tĩnh ổn trọng. Nếu như nói bản thân suốt cả ngày cả đêm phải bận rộn mười canh giờ, Lâu Thanh Vũ kia còn chiếu cố thời gian của bản thân mình, chỉ sợ suốt cả ngày cả đêm cũng không có thời gian nghỉ ngơi.



Nghĩ tới đây, trong lòng Già La Viêm Dạ cảm động, cầm lấy tay Lâu Thanh Vũ, nói: “Ngươi cũng khổ cực rồi.”



Lâu Thanh Vũ sửng sốt, nhìn Viêm Dạ, bỗng nhiên phốc cười, tiến đến bên tai Viêm Dạ nói khẽ: “Thuộc hạ không có vì tướng quân khổ cực, hôm nay vạn sự thái bình, thuộc hạ đêm nay cần phải ‘báo đáp’ đại tướng quân thật long trọng.”



Già La Viêm Dạ lập tức hiểu ý tứ của Thanh Vũ, muốn rút tay về, lại bị Thanh Vũ nắm chặt lấy.