Xuân Phong Độ

Chương 48 :

Ngày đăng: 02:19 19/04/20


Bầu trời mưa phùn mù mịt, không khí dầm dề, có chút lạnh giá.



Một hỏa hồng tuấn mã dị thường cao to ra núi, thân ảnh cao ngất lẳng lặng ngồi ngay ngắn tại trên lưng ngựa.



Dưới sườn núi có cây hoa đào lá cây um xùm, nằm cạnh dòng suối nhỏ chảy qua, róc rách, mặt nước trong suốt bị mưa phùn đánh vỡ. Lúc này đã qua Trung thu, hoa đào từ lâu đã rụng hết, không lâu sau nữa, trên cành cây sẽ kết quả ra trái đào cực đại mỹ vị. Đợi đào rụng xuống, cây hoa đào sẽ viên mãn hoàn thành nhiệm vụ năm nay.



Người nọ ngồi thẳng trên lưng ngựa một lúc lâu, mũi ngựa không nhịn được mà phun ra một ngụm, móng trước bới xuống hai phát trên mặt đất.



Người nọ buông cương ngựa, sư tử thông lập tức lắc lắc đầu, lửng thững bước đi, rất hiểu tâm tư chủ nhân, nên chậm rãi đi về hướng cây hoa đào đang đung đưa.



Người nọ xuống lưng ngựa, đứng dưới tàng cây, cúi đầu nhìn mặt đất. Dưới gốc đại thụ gò đất hơi trồi lên, đã theo thời gian trôi đi dần dần không còn vết tích.



Người nọ ngồi xổm xuống thân, cũng không ngại bẩn, hai tay trên mặt đất lầy lội chậm rãi vỗ về, từng chút một, tinh tế vuốt theo gò đất.



Giọt mưa tựa như thoáng gộp lớn, một giọt tích đánh lên bùn đất, chậm rãi rót vào nền đất.



Người nọ dưới tàng cây ngồi một lúc lâu, lăng lăng xuất thần, hai tay tràn đầy nước bùn.



Mưa không biết ngừng lúc nào. Sư tử thông hoảng chiếc đầu cực đại qua, cọ lên cạnh người.



Người nọ phục hồi tinh thần lại, nhìn nó, vỗ vỗ chiếc đầu to của nó, đứng dậy lê



n ngựa.



“Đi thôi, ông bạn già.”



Tế tổ cũng đã chuẩn bị xong, nhưng sáng sớm lại không thấy bóng Già La Viêm Dạ đâu. Lâu Thanh Vũ mang trong mang ngoài, kêu người đưa đồ đến hoàng lăng, vừa mới chuẩn bị thỏa đáng, ngẩng đầu đã thấy Già La Viêm Dạ sải bước vào trong viện.



“Đi đâu vậy?” Lâu Thanh Vũ đi đón, thấy Viêm Dạ một thân y phục ẩm ướt, xiêm áo đầy bùn bẩn, vì vậy khom lưng giúp vỗ đi. Bỗng nhiên thấy từ trên áo xiêm rơi xuống một chiếc lá xanh.



Lâu Thanh Vũ thoáng sửng sốt, dừng một chút, thấp giọng nói: “Về đổi y phục đi, chúng ta nên đi tế tổ rồi.”



Già La Viêm Dạ lên tiếng, xoay người hồi ốc.



Qua Trung thu, dần lạnh hơn. Lâu Thanh Vũ và Già La Viêm Dạ dần dần quen cuộc sống bình thản nơi hoang vắng này. Mỗi ngày sáng sớm thức dậy, tới trước hậu viện luyện võ tập thân, sau đó dùng điểm tâm, rồi từng người tự đi làm chuyện của riêng mình, buổi trưa lại cùng nhau dùng bữa.



Vào buổi chiều hơn phân nửa thời gian của hai người là cùng dạo quanh núi, tìm vài món ăn thôn quê. Nếu không Già La Viêm Dạ sẽ đi thư phòng đọc sách, Lâu Thanh Vũ mang theo Thu Nhi ở trong sân trồng vài loại rau dưa hoa quả.



Trầm Tú Thanh đã trở về Diêu Tây_Dụ Dương. Trần Cánh tướng quân phái người đưa tới một vài vật dụng dùng trong mùa đông, Diêu Tây có Trần Cánh trấn lĩnh, tạm thời vô lự.



Lâu Thanh Vũ rất thích những ngày như vậy. Tuy rằng buồn chán một ít, bình thản một ít, thế nhưng yên bình giản dị, thập phần tương tự cuộc sống khi còn ở nông thôn.



Nhưng ban đầu Già La Viêm Dạ rõ ràng không thích ứng, bình thường có chút cảm giác mờ mịt và không biết làm gì. Có lúc một mình phóng ngựa vào núi, chưa tới nửa đêm chưa trở về. Lâu Thanh Vũ cho là vì giải buồn, thỉnh thoảng cũng cùng Viêm Dạ vào núi nghỉ ngơi hai ba ngày.



Ngày dần trôi, trời cũng lạnh, Già La Viêm Dạ dần dần không vào núi nữa.



Lâu Thanh Vũ ban đầu còn lo lắng hắc y thích khách sẽ trở lại, nhưng lâu như vậy cũng không thấy hình bóng, chậm rãi cũng yên lòng. Thanh Vũ và lão nông địa phương học cách nhưỡng rượu, lại nhớ về kiến thức kiếp trước thay đổi một chút, mùi vị cũng không tệ lắm. Già La Viêm Dạ uống, đùa nói sau này có thể mở quán rượu.



Lâu Thanh Vũ cười nói: “Vậy ngươi cần phải cho ta tiền vốn, vạn nhất bán không được thì ngươi bao trọn gói cho ta.”



“Ngươi dù sao cũng nhưỡng được, cùng lắm thì bản vương uống tất.”



“Vậy chẳng phải ngươi biến thành tửu quỷ rồi sao.”



Già La Viêm Dạ cười mà không nói, lại cứ cầm một vò thanh rượu ẩm uống sạch.



Buổi tối nhìn người say khướt ngã vào đầu giường, Lâu Thanh Vũ bất đắc dĩ than thở: “Còn tiếp tục như vậy, thật sẽ thành tửu quỷ.”



Già La Viêm Dạ uống say so với thường ngày dễ thương hơn rất nhiều. Viêm Dạ vốn dễ say, uống chút rượu liền chỏng vó, gương mặt tràn đầy đỏ ửng, cả người nóng nực, dục vọng càng so với bình thường nóng hơn ── Viêm Dạ sẽ trực tiếp đặt Lâu Thanh Vũ lên trên giường, kéo tuột đi y phục của Thanh Vũ, sau đó mà còn chưa hành động, sẽ bị Lâu Thanh Vũ phản áp xuống dưới thân.



Uống say rồi Viêm Dạ vẫn muốn xoay người ở trên, có điều so với bình thường càng dễ bị Lâu Thanh Vũ chế phục hơn, cuối cùng chỉ có thể rên rỉ thở dốc dưới thân Lâu Thanh Vũ, dây dưa bên nhau.



Dần dần, Lâu Thanh Vũ cũng thích vẻ mặt sau khi say rượu của Viêm Dạ, thỉnh thoảng rót cho một chén, buổi tối càng tình thú hơn.



Kỳ thực Già La Viêm Dạ và Lâu Thanh Vũ đều là người tự chủ rất mạnh, tuyệt không vui thì phóng túng bản thân. Thế nhưng hiện tại bị biếm biên cương, Già La Viêm Dạ rất rõ ràng hoàng thượng sai người theo dõi xung quanh cử động của bọn họ, cho nên liền tận lực phóng túng bản thân, thỏa thê tửu sắc, suy đồi đi.



Lâu Thanh Vũ hiểu ý của Viêm Dạ.



Mặt suy đồi của Viêm Dạ, phân nửa là làm cho người khác xem, còn có phân nửa là thực sự.



Già La Viêm Dạ là hạng người kiêu ngạo lẫm duệ, lạc tới tình trạng này, ngoại trừ giấu tài, còn có thể làm gì đây? Lâu Thanh Vũ ngoại trừ cực lực phối hợp, giải phiền cho Viêm Dạ, cũng không thể làm gì khác.



Vào cuối năm, Lâu Thanh Vũ kêu Trầm Tú Thanh trở về. Ngoại trừ từ Dụ Dương mang đến rất nhiều hàng tết lễ mừng năm mới, còn kêu Tú Thanh mua sắm rất nhiều dược liệu.



Lâu Thanh Vũ thiên tính vạn tính, vẫn tính không được thời gian. Đừng nói loại sinh đẻ cổ đại lạc hậu này, ngay cả khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển, xác suất áo mưa và thuốc tránh thai cũng chỉ có 90%.



Quả nhiên, mọi việc không có trăm phần trăm.



Trầm Tú Thanh lắp bắp nói ra chẩn đoán bệnh, Già La Viêm Dạ tựa hồ không quá ngạc nhiên, chỉ là gật đầu, nhàn nhạt nói câu: “Đã biết.”




g xuống hàng lông mi dài, cúi đầu nói: “Đồng. . .”



“Cái gì?”



“Đồng, Già La Ức Đồng.”



“Không được!” Già La Viêm Dạ trong lòng trầm xuống, lập tức bác bỏ.



“Vì sao không được?” Lâu Thanh Vũ kỳ quái nhìn Viêm Dạ.



“Ta nói không được là không được!” Già La Viêm Dạ đập mạnh một chưởng lên bàn, cũng không quay đầu lại mà đi, lưu lại Lâu Thanh Vũ nhìn bóng lưng Viêm Dạ mà không hiểu vì sao.



Già La Viêm Dạ trở lại ngọa thất, phiền toái ở trong phòng đổi tới đổi lui, rốt cục ức không được nóng nảy, vung tay hất tất cả đồ đạc bài biện trong phòng xuống.



Trong phòng một loạt tiếng động đổ vỡ, Lâu Thanh Vũ nghe thấy tiếng đi tới, mới vừa bước vào cửa phòng, một bình sứ ném văng trước mặt Thanh Vũ. Nếu không phải đã trốn nhanh, chỉ sợ sẽ vỡ toác đầu.



“Ngươi đang làm gì!” Lâu Thanh Vũ ngạc nhiên đi tới trước ngăn lại Viêm Dạ.



Già La Viêm Dạ lạnh lùng bỏ tay Thanh Vũ ra, “Cút ngay!”



“Rốt cuộc làm sao vậy?” Lâu Thanh Vũ ôm lấy Viêm Dạ, nhíu mày nói: “Đang êm đẹp sao tức giận? Ngươi lăn qua lăn lại như vậy, cẩn thận làm thương hài tử.”



Già La Viêm Dạ nghe được hai chữ hài tử, thoáng thu lửa giận, đẩy Lâu Thanh Vũ ra, ngồi xuống bên giường.



Lâu Thanh Vũ cẩn thận hỏi: “Có phải ngươi không thích tên đó hay không? Không thích thì không dùng, đừng vì chút chuyện mà tức giận.”



Già La Viêm Dạ nghe xong lời này, lửa giận tăng vọt, cứ như bản thân tự gây sự vậy, càng phát lạnh hơn.



Lâu Thanh Vũ biết Viêm Dạ gần đây tính tình không tốt, không muốn làm Viêm Dạ không vui, liền tránh nặng tìm nhẹ mà nói: “Kỳ thực tên Khôn Trạch rất hay. Phi trạch Càn Khôn, rất chí khí, nhưng không biết nữ nhi và song nhi có thể dùng nó không.”



“Lâu Thanh Vũ, tên kia là ý gì!”



“Cái gì?”



“Ức đồng! Ức đồng! Ngươi nhớ chính là Đồng nào?”



Lâu Thanh Vũ hơi kinh hãi: “Ngươi có ý gì?”



Già La Viêm Dạ cười nhạt, “Hài tử trước, ngươi không dùng nhớ nó. Đã chết non là đã chết non, đó là mạng của nó. Ta đây khổ cực sinh ra nó thì ngươi quên lãng, ngươi còn khó chịu cái gì!”



Lâu Thanh Vũ biến sắc, run giọng nói: “Ngươi nói cái gì?”



“Ta nói hài tử kia chết thì đã chết rồi, ta tái sinh một đứa đền cho ngươi.”



“Đền, cho, ta?” Lâu Thanh Vũ gằn từng chữ.



Bàn tay nắm chặt trong tay áo Già La Viêm Dạ trắng bệch, nét mặt lại lạnh lùng cười: “Chỉ sợ tái sinh một đứa cũng không thể quên được. Bởi vì ngươi không thể quên được không phải hài tử kia, mà là cái tên Đồng!”



Ánh mắt Lâu Thanh Vũ lóe lên: “Ngươi nói cái gì?”



“Ngươi ngay cả trong mơ cũng gọi tên đó, đừng nói cho ta ngươi không biết nàng là ai!”



Mình lúc nào mơ hô tên Đồng chứ?



Lâu Thanh Vũ đến lúc này trái lại tỉnh táo.



Tiếu Đồng, là thân nhân duy nhất ở kiếp trước. Năm ấy hai tuổi tròn tròn mập mạp, giống nắm mì xuất hiện trước mặt mình_Duệ sáu tuổi liền ở trong lòng thề, nhất định sẽ đối tốt với nhi tử này hơn cả thân sinh.



Không chỉ bởi vì Tiếu Đồng là em của Duệ, còn bởi vì cặp mắt đen lay láy của Đồng, chớp chớp mắt nhìn, nộn nộn gọi Đồng: “Anh.”



Duệ thích đôi mắt đen của Đồng, thích nó gọi mình là anh. Tuy rằng bọn họ sau bị ông ngoại của Đồng thu nuôi, Đồng tiện sửa lại miệng gọi Duệ, nhưng Duệ một khắc cũng không quên tư cách của mình anh trai của Đồng.



Bảo vệ Đồng, chiếu cố Đồng, để Đồng không bị các cô nhi trong viện bắt nạt, để Đồng không bị người nhà tập đoàn Phó thị lừa gạt, đã thành trách nhiệm trong lòng Tiếu Duệ khắc khắc ghi nhớ. Cho dù sau này Đồng đã có thể giương cánh bay cao, nhưng trong lòng Duệ, Đồng vẫn đứa em lôi kéo tay Duệ, buổi tối cuộn tròn ở trên giường sưởi ấm.



Nghĩ đến Đồng, trong lòng Lâu Thanh Vũ thấy đau đớn.



Bởi vì máy bay rủi ro khiến Duệ vĩnh viễn ly biệt với Đồng. Thanh Vũ đã từ bỏ tất cả kiếp trước, kiếp này thầm nghĩ sẽ sống cuộc đời mà mình muốn. Khi mới tới nơi đây Thanh Vũ từng thề, nếu như bản thân có con cái, hài tử đầu tiên nhất định phải gọi Đồng, bởi vì đó là lưu luyến duy nhất của Thanh Vũ với kiếp trước, tưởng nhớ cuối cùng với kiếp trước.



Khi biết Già La Viêm Dạ có đứa con đầu lòng thì Lâu Thanh Vũ cảm thấy vừa bất khả tư nghị vừa mừng rỡ như điên. Thế nhưng Thanh Vũ cũng biết hài tử kia không thể để lại, thậm chí chính mồm nói ra để Viêm Dạ phá thai, thế nhưng Thanh Vũ vẫn gọi đứa trẻ trong bụng Viêm Dạ đang hôn mê trong mã xa, yên lặng mà gọi tên Đồng.



Thanh Vũ coi hài tử kia trọn vẹn trở thành ký thác và cầu khẩn của bản thân đối với Tiếu Đồng, cầu khẩn Đồng cũng có thể giống mình nhận sinh mệnh mới ở thế giới mới này.



Thế nhưng hài tử kia vẫn chết non. Thân thể gầy yếu nhỏ bé chịu không nổi trọng lượng sinh mệnh, trong chưa đầy nửa giờ sinh ra chỉ yếu ớt co ngón tay mình, thì đã lẳng lặng dừng hô hấp.



Tận mắt thấy cốt nhục của bản thân biến mất, như kiếp trước thấy Đồng ở bên cạnh bản thân tan xương nát thịt.



Đau đớn này, khiến Lâu Thanh Vũ hít thở không thông.