Xuân Phong Độ

Chương 53 :

Ngày đăng: 02:19 19/04/20


Hưu ngôn vạn sự dĩ thành không, độc tự xuân phong độ.



Phượng minh cốc thuộc vùng ngoại ô Đại Tề quốc, từ các triều đại tới nay đều là khu vực săn bắn. Tại phía tây nam cách Phượng Minh cốc hơn ba mươi dặm, dưới chân có một thôn trang tên Tường Hòa.



Đây là một ngôi làng nhỏ lại kẹp trong núi, địa lý vị trí hẻo lánh lại vô cùng bình thường. Có điều tại hơn hai mươi dặm gần đó có đại trấn tên Thụy Sơn là yếu đạo thông đến kinh thàng, Thụy Sơn ngược lại với ngôi làng nhỏ kia phồn hoa náo nhiệt.



Hai năm trước làng chuyển đến hai người lạ, là một đôi phụ tử vì chiến loạn mang theo nhi tử trốn đến. Lúc đó hài tử còn nhỏ, nó còn gào khóc đòi ăn. Vị phụ thân kia tuổi còn trẻ mang theo nhi tử lặn lội một quãng đường dài đến, thấy nội loạn được bình định liền ở lại thôn Tường Hòa.



Người trong làng thuần phác thiện lương, lại thấy vị thanh niên kia biết sách biết lễ. Vị đó ở trong làng mở một học đường nhỏ, cũng không đòi hỏi gì, vị đó lại thân thiết nhiệt tình thì người làng đều hoan nghênh.



Quan trọng nhất là, nhi tử vị phụ thân trẻ tuổi kia rất dễ thương. Bất luận ai nhìn thấy đều yêu thích không muốn buông tay, còn phải than thở đây là tiên đồng như châu như ngọc chuyển thế.



Ngày đó năm đó vị phụ thân đi lên trên trấn, để nhi tử ở lại nhà nhờ song nhi Bạch Lam nhà bên chăm sóc dùm.



Khi Bạch Lam tới thì cửa viện hé mở truyền ra thanh âm hát ca dao non nớt của hài đồng bên trong.



Đẩy cửa đi vào trông thấy một tiểu đồng chải kiểu sừng dê nghếch lên trời, mặc chiếc áo ngắn nhỏ màu xanh nhạt bên ngoài còn ***g chiếc yếm tròn đỏ sẫm, trang phục vô cùng dễ thương, nó đang ngồi xổm dưới tàng cây hoa đào, cầm chiếc xẻng một bên hát khúc thiếu nhi một bên hăng say đào đào.



“Đồng nhi, con đang làm gì?”



Tiểu đồng kia ngẩng đầu lên, một đôi mắt to đen bóng trong vắt như hai viên bồ đào mỹ lệ khảm lên khuôn mặt trắng noãn nộn phấn phúng phính, nhìn thấy vô cùng thông minh dễ thương.



“Lam thúc thúc.” Nó vui mừng kêu lên một tiếng bỏ lại chiếc xẻng nhỏ rồi chạy tới, chiếc sừng dê trên chiếc đầu tròn tròn phất về phía sau.



“Lam thúc thúc, con đang làm đệ đệ.”



“Làm đệ đệ là gì?” Bạch Lam vô cùng kinh ngạc.



“Hôm nay Hổ từ vả Tiểu Nhị, Tiểu Tam ca họ không tới, con muốn làm đệ đệ chơi với con.” Tiểu đồng rất là hưng phấn, con mắt chớp chớp, xán lán chói rọi.



Bạch Lam nghe vậy, phốc cười, nói: “Đồng nhi ngốc, đệ đệ thì phải do mẫu thân và phụ thân sinh ra, không phải là được con làm ra. Hơn nữa sinh hài tử phải mười tháng đó, con hiện tại làm thì sao kịp.”



Đồng nhi thoáng cái suy sụp hạ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, nhỏ giọng lúng túng nói: “Người ta chưa có mẫu thân cũng chưa có mẫu phụ, không ai sinh đệ đệ cho Đồng nhi…”



Bạch Lam không nỡ liền chuyển hướng trọng tâm câu chuyện: “Đồng nhi không mời thúc thúc uống trà sao?”



“Mời! Đồng nhi phải mời chứ!” Đồng nhi lập tức mở to hai mắt, bỏ quên luôn vấn đề vừa rồi ra sau, nắm lấy góc áo Bạch Lam vui vẻ đi vào phòng. Nó cẩn thận từng tí bưng bát trà nó thường dùng tới đưa lên bàn, lời ngọt giòn tan: “Lam thúc thúc uống trà.”



Bạch Lam hé miệng cười, tiếp nhận chiếc chén trà nhỏ của Đồng nhi, hắn khẽ vuốt lên đầu nó khích lệ nói: “Cảm ơn Đồng nhi, Đồng nhi thật ngoan.”



Bộ ấm chén trà kia và cả chiếc chén, đôi đũa nhỏ Đồng nhi bình thường dùng đều là cha Bạch Lam đặc biệt làm cho Đồng nhi. Hình dạng bộ đồ chơi chỉ có trẻ con có thể sử dụng thì có thể nào chiêu đãi người lớn đây?



Nhưng bất kể ai thấy bộ dáng ngoan ngoãn dễ thương của Đồng nhi như vậy vẫn không thể nhẫn tâm cự tuyệt.



Đồng nhi nghe được lời tán thưởng của Bạch Lam thì vô cùng vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ bừng. Nó trèo lên chiếc ghế cao cao đối diện, hai chiếc chân nhỏ lơ lửng trong không, ngồi ngay ngắn chỉnh lại thân thể mới nói: “Lam thúc thúc không cần khách sáo.”



Bạch Lam thấy nó bộ giáng tiểu đại nhân như vậy càng yêu thích vô cùng. Lấy từ trong rổ ra một bao gì đó, nói: “Lam thúc thúc làm kẹo mạch nha cho Đồng nhi đó, Đồng nhi có thích ăn hay không?



Đồng nhi từ khi thấy Bạch Lam bước vào trong viện đã nhìn chằm chằm chiếc rổ xách ở trong tay Bạch Lam. Nó chỉ là xấu hổ không dám hỏi Lam thúc thúc mang tới cái gì cho nó. Lúc này nó nghiêm trang tiếp nhận, gật đầu nói: “Đồng nhi thích. Đồng nhi thích nhất Lam thúc thúc làm kẹo mạch nha đó, thế nhưng cha nói ă



n nhiều đường không tốt cho răng, Đồng nhi lớn lên phải có bộ hàm răng chắc khỏe nên không thể ăn nhiều.”



“Đồng nhi thật hiểu chuyện.” Bạch Lam than thở.



Cũng không biết cha Đồng nhi dạy bảo ra sao có thể giáo dục ra Đồng nhi không giống trẻ con bình thường vừa ngoan ngoãn vừa trong sáng như vậy?



Bạch Lam thấy Đồng nhi ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế cao, thân thể nhỏ bé cứng nhắc thẳng tắp. Bạch Lam biết thân thể nó cốt nhuyễn, kỳ thực ngồi rồi lập tứ sẽ mỏi mệt. Chỉ là tính tình hài tử này rất mạnh mẽ, mệt mỏi nó cũng không chịu đơn giản biểu lộ ra, vì vậy Bạch Lam liền vẫy tay nói: “Đồng nhi, con xuống đi, Lam thúc thúc đo thân thể giùm con.”



Đồng nhi từ trên ghế nhảy xuống rồi dựa vào trước người hắn. Bạch Lam lấy ra một cuộn thước mềm từ trong rổ đo chiều cao cho nó, cười nói: “Đồng nhi lớn lên thật nhanh nha, Lam thúc thúc lại muốn làm quần áo mới cho Đồng nhi rồi.”



“Lam thúc thúc thật tốt.” Đôi mắt Đồng nhi đen bóng sáng lên theo dõi Bạch Lam, mắt cười loan loan mà nói: “Lam thúc thúc nếu như là mẫu phụ con thì tốt rồi, vậy còn có thể sinh cho con đệ đệ.”



Bạch Lam nghe vậy, trên gương mặt thanh tú đỏ lên, quẫn bách đến không biết nên nói gì.



Lúc này phụ thân Đồng nhi là Tiếu Duệ trở về đang thấy Bạch Lam ở trong phòng khách giúp Đồng nhi đo may y phục, Tiếu Duệ thấy lại không khỏi cười nói: “Lại giúp Đồng nhi làm y phục rồi? Thực làm phiền ngươi, Bạch Lam.”



Trên mặt Bạch Lam hơi đỏ lên: “Đâu có, Tiếu đại ca khách sáo rồi.”
Tự khi La Chân Minh đăng cơ liền quân quyền bàng lạc, ai cũng không ngờ đại tướng quân Hách Chiến Liên của tiên hoàng luôn luôn tin cậy lại đứng bên phía Bắc quận vương. Một bước đi lầm liền từng bước rơi xuống thế hạ.



Lâu Thanh Vũ không khỏi hồi tưởng về 3 năm trước.



Lúc đó Già La Viêm Dạ giam lỏng Thanh Vũ trong vương phủ Dụ Dương, còn tự mình mang theo số đông người ngựa đi Dực Châu tìm Lâm Hiền Vương đồng mưu. Từ sau khi Lâu Thanh Vũ nghe việc thích khách thì trong lòng vẫn nóng như lửa đốt, nhìn lại tình thế khi đó chỉ cảm thấy mỗi bước đi của Già La Viêm Dạ đều cực kỳ cẩn thận, kẻ đồng minh rất nhiều hiển nhiên đã trù hoạch lâu, chỉ sợ dùng không được bao lâu thì thiên hạ đã bị Viêm Dạ nắm trong lòng bàn tay.



Lâu Thanh Vũ nhìn tình thế, tâm lý không vui ngược lại buồn. Nếu tình hình Già La Viêm Dạ không ổn, tiền đồ kham ưu, hắn ngược lại nguyện ý ở lại cùng sinh cùng tử với Viêm Dạ, nhưng tình thế lại vừa khéo tương phản.



Tình hình chiến trận càng ngày càng có lợi với Già La Viêm Dạ, vả lại khi Lâm Hiền Vương chỉ có một ái nữ tặng Viêm Dạ làm phi, Lâu Thanh Vũ càng thêm xác định: danh nghĩa bình định Bắc quận vương khởi binh phản loạn của Già La Viêm Dạ, tiến hay lùi đều được, từ lâu đã để thả đường sống cho bản thân.



Kể từ đó, Lâu Thanh Vũ liền quyết tâm mang Đồng nhi rời đi.



Nếu Già La Viêm Dạ thành công thì Viêm Dạ sẽ làm vua một nước. Mà Lâu Thanh Vũ tuyệt không thể để Đồng nhi ở lại nơi đó. Nơi đó là ***g giam lớn nhất thế gian, là nơi không sạch sẽ vô tình nhất.



Thanh Vũ không thể để hài tử của mình lớn lên nơi đó, cho dù có sự bảo vệ và che chở của thân sinh nhưng đối mặt với gông xiềng quyền lực và dục vọng thì Đồng nhi nhất định giống như cây non bị uốn cong trong cơn mua góp mất đi phương hướng vốn có.



Mà nếu Già La Viêm Dạ thất bại thì sẽ phải lui về Diêu Tây làm vương một phương, chỉ sợ vĩnh viễn không thể vào kinh đô và vùng phụ cận. Tự Lâu Thanh Vũ thì không sao cả. Thanh Vũ nguyện ý đồng cam cộng khổ cùng Già La Viêm Dạ. Nhưng đến lúc Đồng nhi lớn có thể bị đưa đến kinh thành làm Chất Tử (ana: y như con tin vậy) vậy phụ tử bọn họ khi sinh thời sẽ rất khó gặp lại.



Lâu Thanh Vũ nhiều lần tính toán, dù thế nào thì con đường kia Thanh Vũ và Đồng nhi đều không muốn đi. Huống chi trong kinh thành có phụ thân và huynh đệ vẫn khiến Thanh Vũ lo lắng bất an. Mà việc khiến Thanh Vũ hạ quyết tâm chính là tin tức Già La Viêm Dạ nạp ái nữ Lâm Hiền Vương ở Dực Châu làm trắc phi.



Lâu Thanh Vũ thừa nhận bản thân lúc đó đã đoạn tuyệt, nhưng tình hình đó khiến người ta phải gấp gáp thật thì chuyện gì cũng làm ra được…



“Vương phi, ngoài viện có một đội thị vệ của Vương gia thay phiên canh gác. Buổi tối cửa thành giờ Dậu canh ba đúng giờ đóng.” Ti Cẩm báo cáo tình hình Dụ Dương, nói: “Nếu ch



úng ta muốn rời khỏi đây thì phải chú ý thời gian cửa thành đóng, vậy thì cam đoan chúng ta có thể rời khỏi thành. Thời gian sẽ có đủ sau khi rời khỏi đây sẽ không bị truy đuổi.”



Lâu Thanh Vũ nói: “Đã như vậy, chúng ta rời khỏi ngoài thành ra sao?”



“Ngoài thành?”



Lâu Thanh Vũ đạm đạm nhất tiếu, “Vương gia xuất hành tại ngoại, Vương phi và tiểu thế tử vì bảo vệ Vương gia bình an nên đặc biệt đi Đại Nhạn tự dâng hương cầu phúc. Ai dè tiểu thế tử đột nhiên sốt cao, không thể đi lại liền ngủ một đêm ở trong miếu. Ngươi xem thế nào?”



Trong mắt Ti Cẩm lóe lên tinh quang, cúi đầu cười nói: “Vương phi hảo mưu kế.”



“Còn phải chuẩn bị rất nhiều, chỉ sợ phải vất vả cho Ti Cẩm.” Lâu Thanh Vũ yếu ớt thở dài, nhẹ giọng nói: “Ta chưa từng nghĩ tới có một ngày phải dùng đến mưu kế để rời đi.”



Lâu Thanh Vũ kêu Ti Cẩm bí mật ở thuê một gian tiểu viện ở trong thành, bên trong đặt mua rất nhiều thức ăn và đồ dùng hàng ngày. Sau đó để Ti Cẩm thuê một chiếc tứ mã xa, từ đầu năm đến đầu mười, mỗi đêm canh hai đến canh năm chờ ở Đại Nhạn tự ở ngoại thành, nếu như không thấy người đến thì tự trở về.



Như vậy mọi kế hoạch đều hoàn hảo, Lâu Thanh Vũ lợi dụng cớ vì Vương Gia mà lên tự dâng hương cầu phúc mà mang theo Đồng nhi chầm chậm lên Đại Nhạn tự. Bởi vì đột nhiên đi hơn nữa còn nói hôm đó sẽ quay về, bởi vậy chỉ dẫn theo phân nửa thị vệ trong phủ.



Vào buổi trưa, Lâu Thanh Vũ cho Đồng nhi ăn một chút thuốc khiến nó bị sốt khó chịu cả buổi, tới buổi chiều quả nhiên sốt cao. Tìm đại chủ trì trong miếu xem cho nói sốt rất nặng do đó không thể đưa đi được. Vì vậy nhóm An thân vương phi thuận lý thành chương được giữ lại.



Nửa đêm Đại Nhạn tử nổi lên lửa lớn, trong miếu hỗn loạn. Đợi đến khi lửa bị dập tắt thì Vương phi và tiểu thế tử đã cùng biến mất.



Mọi người kinh hãi, suốt đêm lục soát, phát hiện dưới chân núi có dấu vết tứ mã xa thừa dịp đêm tối phi như bay về bốn hướng khác nhau, lập tức phân tán đại lượng binh lực truy đuổi.



Mà khi đó, Lâu Thanh Vũ lại mang theo Đồng nhi và Ti Cẩm, Thu nhi ngồi lái mã xa chậm rãi đi về hướng trong thành.



Bọn họ ở trong một tiểu viện hoang vắng trong thành hai ngày. Sau đó cải trang rời khỏi thành, binh mã phủ An thân vương đều đã đi trước bọn họ, căn bản không nghĩ tới bọn họ cư nhiên lại trở về thành.



Vốn tất cả đều thuận lợi, ai dè bọn họ vừa rời khỏi không lâu. Già La Viêm Dạ lại chạy suốt đêm trở về.



Lâu Thanh Vũ vốn tưởng rằng Viêm Dạ ở Dực Châu mới nạp tân phi thì đang cùng Lâm Hiền Vương đồng mưu đại sách sẽ không thoát được thân để trờ về. Thế mà lại không ngờ hắn sẽ đột ngột chạy về tới.



Già La Viêm Dạ hỏi qua sự tình trải qua, lập tức liền nổi lên lòng nghi ngờ. Bởi vậy ra lệnh nhân mã truy binh tức khắc đi vòng, một lần nữa lục soát theo đường đi.



Khi Lâu Thanh Vũ bị nhân mã đầu tiên đi đảo ngược lại lục soát lần nữa thì đã biết tình hình này không ổn, cũng may Ti Cẩm tinh thông thuật dịch dung còn Lâu Thanh Vũ phòng ngừa chu đáo hóa trang cho mọi người. Có điều không thể dịch dung ngụy trang cho Đồng nhi. Đơn giản Lâu Thanh Vũ đặt nó vào trong rổ phủ vải lên che, kêu Ti Cẩm thoải mái xách rổ trên tay.



Quả nhiên, người cũng có điểm mù. Thị vệ tra xét từ trên xuống dưới mã xa mấy lần lại không nghĩ đến chiếc rổ trên cánh tay song nhi mang thai kia. Cuối cùng xác nhận bọn họ chỉ là một gia đình về quê thăm người thân, lặng lẽ thu của Thanh Vũ ít bạc rồi thả bọn họ đi.



Sau Ti Cẩm và Thu Nhi ra một thân mồ hôi lạnh, Ti Cẩm run giọng nói: “Vương phi, ngài thực sự quá giỏi, ngài sao biết bọn họ sẽ không lục soát rổ?”



Lâu Thanh Vũ ôm Đồng nhi đang ngủ vù vù trong rổ ra, cũng thở dài một hơi, nói: “Ta không biết bọn họ có thể lục soát rổ không, ta chỉ biết: cái gì càng nổi bật càng khiến người ta không chú ý.” Nói xong lại vỗ về nhi tử đang trong giấc ngủ, cười nói: “May rằng tiểu hài tử này ngoan, ăn no liền ngủ đến sét đánh cũng không tỉnh.”



Ti Cẩm cười nói: “Tiểu thế tử là người có phúc.”