Xuân Phong Độ
Chương 60 :
Ngày đăng: 02:19 19/04/20
Già La Viêm Dạ đang nhắm mắt nằm trên giường, hai tay khoát lên bụng thấy Lâu Thanh Vũ tiến đến liền nghiêng đầu nhìn lại.
Lâu Thanh Vũ sờ trán hắn, hỏi: “Còn khó chịu không?”
Già La Viêm Dạ có chút mệt mỏi nhìn hắn, lắc đầu.
Lâu Thanh Vũ thấy hắn vẫn ôm bụng liền đưa tay phủ lên. Nơi đó sớm đã phồng tròn lên, chỉ là do vóc người Già La Viêm Dạ rất đẹp, hơn nữa bị quần áo che lấp mất nên khi đứng nhìn không rõ lắm. Thế nhưng khi vừa nằm xuống, nơi đó đã hở ra không thể che giấu nổi.
“Đã sáu tháng rồi…” Lâu Thanh Vũ tựa hồ thì thào tự nói, nói: “Cũng không biết ta có thể sống thấy hắn sinh ra hay không…”
Già La Viêm Dạ nhíu mày: “Nói bậy bạ gì đó! Ta sẽ không để bất luận kẻ nào thương tổn ngươi!”
Lâu Thanh Vũ cúi đầu cười, “Yên tâm, ta có năng lực tự bảo hộ. Muốn mạng của ta không phải đơn giản như vậy đâu.”
Già La Viêm Dạ chậm rãi ngồi dậy rồi nhìn thoáng qua bốn phía, nói: “Ngươi ở đây quen chưa? Ở đây… hơi lạnh.”
Lâu Thanh Vũ thản nhiên nói: “Nơi này là lãnh cung.”
Già La Viêm Dạ làm như say lại ha ha cười, chỉ vào gian phòng nói: “Ngươi không cảm thấy nơi này có phần giống chỗ Thương Châu chúng ta từng ở sao? Ngươi xem, ngay cả vị trí bàn bày cũng giống.”
Lâu Thanh Vũ biết sức uống hắn kém, vừa rồi Vương Cung Thị nói Viêm Dạ không uống bao nhiêu chỉ là uống theo thông lệ cung yến, uống xoàng mấy chén mà thôi. Chắc do tâm tình không tốt cho nên dễ say.
Lâu Thanh Vũ kéo xuống tay hắn, ôn nhu nói: “Ngươi mệt mỏi thì nằm xuống nghỉ ngơi chút đi.”
Già La Viêm Dạ quả thực vô cùng mệt mỏi rã rời, vừa vặn Vương Cung Thị đưa canh giải rượu đến. Lâu Thanh Vũ đỡ hắn uống, thấy Già La Viêm Dạ lấy ra bình thuốc dưỡng thai từ trong lòng do Trầm Tú Thanh điều chế liền uống cùng canh, cứ nghĩ Viêm Dạ còn chưa say đến hồ đồ nên nhớ kỹ uống thuốc.
Thân thể Già La Viêm Dạ nặng nề đổ lên giường nghỉ ngơi. Lâu Thanh Vũ giúp hắn cởi y phục, chần chờ một chút cũng cởi quần áo bản thân nằm đến bên cạnh hắn.
Già La Viêm Dạ bỗng nghiêng thân qua vươn cánh tay ôm lấy Lâu Thanh Vũ.
Lâu Thanh Vũ dịu dàng xoa mái tóc đen của hắn, ngón tay từng chút một vuốt ve tóc hắn. Qua một lát, thấy hắn còn chưa ngủ, thấp giọng nói: “Viêm Dạ, ở bên ta ngươi vẫn có cảm giác cô đơn sao?”
Già La Viêm Dạ yên tĩnh, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy vì sao…”
“… Ta cũng không biết… Trước đây ta vẫn cho rằng là vậy…” thanh âm Già La Viêm Dạ tựa hồ có chút mờ mịt.
Lâu Thanh Vũ yếu ớt thở dài một hơi, nói: “Viêm Dạ, ngươi muốn ta phải làm thế nào đây?”
“… Ngươi không cần làm gì cả…” Già La Viêm Dạ trầm thấp rì rầm: “Cứ như vậy là tốt rồi… Ôm ta là tốt rồi…”
Lâu Thanh Vũ ôm chặt lấy hắn, tâm trạng một mảnh buồn bã.
Hóa ra từ trước đến nay, Viêm Dạ vẫn còn không biết bản thân thật sự muốn cái gì.
Sinh ra trong hoàng gia, thân là hoàng tử. Thân phận cao cao tại thượng khiến hắn gần như vừa sinh đã phải biết mưu toan tính toán. Loại mục tiêu trong tâm lý này một ngày đã thiết lập sẽ sản sinh ra một loại ám chỉ, tựa như đạt được mục tiêu kia bản thân là có thể coi như được hạnh phúc. Thế nhưng hạnh phúc này có là hạnh phúc bản thân thực sự muốn hay không cũng rất ít người nghiêm túc tự hỏi.
Lâu Thanh Vũ cúi đầu nhìn Già La Viêm Dạ đã nặng nề ngủ ở trong lòng hắn, hô hấp an tường trầm ổn, dung nhan tuấn đĩnh ngủ có vẻ vô cùng trẻ con, khóe môi vểnh lên khiến hắn nhìn qua giống một hài tử quật cường.
Lâu Thanh Vũ nhịn không được hôn lên môi hắn, trong lòng trào lên thương tiế
c.
Nam nhân này đã hai mươi lăm tuổi rồi, là thần linh cường đại có được toàn bộ đế quốc. Thế nhưng ở trong lòng bản thân mình lại giống một hài tử…
E rằng Viêm Dạ chính là hài tử. Một đứa trẻ mâu thuẫn mà mờ mịt, không biết cái gì mới là thứ bản thân thật sự muốn và cần, nó chỉ là cố chấp mộng tưởng từ khi còn là hài đồng, nó toàn tâm toàn ý muốn đạt được mục tiêu. Thế nhưng có thật sau khi đạt được mới phát giác tất cả đều không giống điều bản thân chờ mong…
Thế nhưng Lâu Thanh Vũ cũng không biết bản thân nên làm như thế nào mới có thể khiến hắn càng thêm hạnh phúc. Cho dù hiện tại buông tay… thì hình như cũng làm không được rồi.
Lâu Thanh Vũ vuốt qua chiếc bụng phồng lên của hắn, tâm trạng một mảnh bi thương.
Sau khi hắn sống lại vẫn một lòng thầm mong muốn một cuộc sống bình lặng, buôn bán một gian hàng nhỏ, lấy lão bà và sinh ra vài hài tử. Sau đó hắn sẽ an ổn sống quãng đời còn lại, đó là những ngày tự do yên bình khi xưa hắn và Đồng cùng nhau hướng tới.
Thế nhưng hắn càng chờ mong đến thế thì số phận lại càng trêu chọc. Hắn vẫn cẩn thận né tránh đủ loại quyền lực vậy mà hết lần này tới lần khác hắn vẫn bị quấn vào địa vị cao, xem ra cả đời vô pháp thoát khỏi.
Vào sáng sớm, Lâu Thanh Vũ đánh thức Viêm Dạ để hắn kịp hồi cung sớm. Thế nhưng Già La Viêm Dạ say rượu chưa tỉnh, lại mang bầu thì gọi sao cũng không dậy mà vẫn nặng nề ngủ.
Lâu Thanh Vũ thấy bộ dạng hắn vậy thì vô cùng yêu thương liền không đành lòng gọi nữa mà lặng lẽ đi ra ngoài gọi Vương Cung Thị thương lượng đối sách với hắn.
Vương Cung Thị nói: “Nương nương yên tâm, Đức Hinh công chúa đã an bài thỏa đáng để hoàng thượng ở đây nghỉ tạm rồi, tuyệt đối không truyền ra ngoài tin tức gì.”
“Công chúa?” Lâu Thanh Vũ thoáng bất ngờ.
Hóa ra từ khi Già La Viêm Dạ có thai thì vô cùng thích ngủ, thường thường ngồi chốc liền ngủ gật. Loại trạng thái này khi xử lý chính sự thì cực kỳ vất vả, lâm triều cũng vô cùng miễn cưỡng nên liền tuyên bố đối với bên ngoài rằng thân thể không khỏe cần an tâm tĩnh dưỡng.
Thế nhưng các loại sự vụ vẫn phải xử lý, tấu chương cũng phải phê duyệt. Khi mất đi Lâu Thanh Vũ thì khiến trách nhiệm gánh vác của Viêm Dạ càng nặng nề thêm. Cũng may lần này Đức Hinh công chúa lưu tại trong cung, tuổi tác nàng đã lớn lại quanh năm đi theo bên Tương thái hậu do vậy lúc này đỡ phần nào bận rộn cho Viêm Dạ.
Huynh muội bọn họ vốn phi thường thân thiết, Đức Hinh công chúa còn là nữ tử bẩm sinh thận trọng, nàng đối với biến hóa thân thể hoàng huynh âm thầm lưu tâm, song nàng vô cùng thông minh nên vẫn chưa lắm miệng hỏi gì. Đêm qua Già La Viêm Dạ thừa dịp bóng đêm mà đến lãnh cung, bên công chúa biết được âm thầm an bài tất cả.
Hiện tại bên Lâu Thanh Vũ vào thời buổi rối loạn, tuy rằng tạm thời không còn có người mưu sát hắn nhưng kẻ theo dõi sát sao trong hậu cung thì không kẻ nào không ôm tâm tư sớm ngày trừ bỏ hắn. Có điều hắn là “mẹ đẻ” thái tử duy nhất của hoàng thượng, lại có Tương thái hậu bảo vệ nên những kẻ đó tạm thời không hạ thủ được.
Lâu Thanh Vũ tin tưởng thủ đoạn của công chúa nên không nói gì thêm nữa mà trở về nội thất thấy Già La Viêm Dạ vẫn ngủ liền lại trở về nằm xuống bên cạnh Viêm Dạ.
“Đừng đi. Vì ta và hài tử, có được hay không?”
Lâu Thanh Vũ rất ít nhuyễn thanh cầu Viêm Dạ như thế, hô hấp ấm áp trong bóng tối tập kích khiến trong lòng đều nhuyễn.
Già La Viêm Dạ ngoan quyết, nói: “Nếu không đi nữa thì sau này trẫm sẽ không tới chỗ ngươi!”
“Viêm Dạ…”
“Buông tay!”
Lâu Thanh Vũ thoáng lặng im chậm rãi buông lỏng ra hai tay.
Hai người tiếp tục đi, bầu không khí lại cứng ngắc hơn rất nhiều.
Rốt cục tới rồi cửa tẩm cung, Già La Viêm Dạ bước theo bậc thềm đi lên chậm rãi chuyển động bộ phận then ch
ốt mở cửa ngầm. Lâu Thanh Vũ đi theo hắn ra ngoài, đây chính là nội thất bàn long điện.
Lâu Thanh Vũ vẫn là lần đầu tiên tới nơi này, không khỏi nhìn lại, nói: “Người đâu?”
“Đều ở ngoại điện. Chưa có cho phép của trẫm, nội điện không được bất luận kẻ nào xuất nhập.”
Già La Viêm Dạ ngồi vào trên long tháp. Lâu Thanh Vũ thấy long tháp kia nhìn cũng không khác giường là bao, chỉ bất quá hơi rộng hơn một ít, Cửu Long thường bàn, tượng điêu khắc gỗ tinh mỹ.
“Ở đây ngoại trừ ta còn có ai từng tới chưa? Thục phi? Lâm phi? Còn có ai?”
Già La Viêm Dạ trừng hắn, không để ý đến.
Khi xưa hắn quả thực từng ở đây chiêu hạnh Lâm Nhị phi, đầu tiên bởi vì nơi này thuận tiện chuốc thuốc, thứ hai cũng là để hai vị quốc trượng trên triều xem. Những điều này hắn còn có thể giải thích, có điều ngoài nhị phi, hắn còn từng ở đây chiêu hạnh một song nhi cùng một vị mỹ nhân, có điều đương nhiên sẽ không nói ra.
Kỳ thực Lâu Thanh Vũ không cần hắn trả lời, từ lâu Thanh Vũ đã tra rõ ràng. Lúc này nghĩ đến bản thân đang ở lãnh cung kỳ thực không cần truy cứu lại những điều này nữa nên thở dài, nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, ta đi trở về.”
Già La Viêm Dạ nghe ngữ khí hắn thì lập tức ngẩng đầu liếc nhìn. Ánh mắt kia phức tạp khó hiểu, Viêm Dạ do dự còn muốn nói lại thôi như thế lại mang vẻ tha thiết diễm lệ kèm thêm một tia xấu hổ cùng kinh hoảng.
Lâu Thanh Vũ nghĩ đến ngọt ngào đêm qua liền mềm lòng thấp giọng nói: “Ta sẽ trở lại gặp ngươi, ngươi đừng tới lãnh cung nữa, chuyện này bị người biết thì sẽ phiền phức đó. Ta về trước đây, ngươi tự chú ý thân thể.”
Già La Viêm Dạ lấy ngọn nến châm lửa giúp hắn, nói: “Cẩn thận các cơ quan.”
“Ừ.”
Lâu Thanh Vũ nâng ánh nến một lần nữa trở lại mật đạo, đi một đoạn lại quay đầu nhìn lại thấy Già La Viêm Dạ còn đang cửa ở cửa nhìn hắn, bóng lưng phản quang, thần sắc nói không nên lời.
Lâu Thanh Vũ dừng một chút đột nhiên lại bước nhanh lại bên cạnh Già La Viêm Dạ bế hắn lên mà ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Xuân thú ngươi đi, ta phải đi cùng! Đừng nghĩ bỏ lại ta!”
Già La Viêm Dạ khẽ chấn động.
Lâu Thanh Vũ lấy tay sờ lên bụng hắn, lại hàm chứa cảnh cáo khẽ cười nói: “Ngoan, đừng mang theo con ta chạy loạn, cẩn thận đánh mông ngươi.”
Đột nhiên Già La Viêm Dạ nhớ tới chuyện đêm qua… hắn ở chỗ hạ thân mình, nhất thời đỏ mặt lên, hô hấp khô nóng còn chưa kịp nói Lâu Thanh Vũ đã buông tay bước nhanh đi vào mật đạo.
Già La Viêm Dạ nhìn bóng lưng hắn biến mất mà chậm rãi đóng lại cửa ngầm trở về nội thất.
Sau một lúc lâu, thanh âm Vương Cung Thị ở bên ngoài vang lên: “Hoàng thượng, đã tới giờ Dậu.”
Đây là ám hiệu hắn quy ước với Vương Cung Thị, qua mỗi nửa canh giờ tiến đến thông báo thời gian để xác nhận hắn đã trở về chưa.
Già La Viêm Dạ nhàn nhạt đáp lại một tiếng: “Đã biết.”
Vương Cung Thị lên tiếng trả lời lui ra.
Già La Viêm Dạ ở nội thất ngồi một hồi rồi ra tới gian ngoài vỗ vỗ tay, sau bốn tiếng, một bóng người từ ngoài cửa sổ nhảy vào.
“Bệ hạ.”
“Đứng lên đi.”
Già La Viêm Dạ thoáng nhìn qua hắn, nói: “Tình hình thế nào?”
Hắc y nhân kia thấp giọng nói: “Tháng này tổng cộng phát sinh bốn lần, chủ yếu nhằm vào “thai nhi” trong bụng nương nương, có điều đều bị nương nương hóa giải được.”
Già La Viêm Dạ cả giận nói: “Những kẻ này thật đúng là coi trẫm chết rồi sao!”
Hắn ở bên trong điện bước qua bước lại thong thả hai bước, nói: “Lâu quý nhân vào xuân thú cũng đi, phải làm cho kín chút, cho Lâu quý nhân hoán thân phận ngươi sớm an bài đi. Nếu hậu cung có kẻ còn cố quên ý chỉ trẫm thì hãy tra ra kẻ làm chủ phía sau màn, trẫm tuyệt đối không tha!”
“Vâng.”
“Ngươi lui xuống dưới đi.”
“Vâng.” Hắc y nhân xoay người lui ra, dáng người linh xảo, động tác tấn mẫn.
Già La Viêm Dạ thở dài, lấy tấu chương, nằm lên trên trường tháp chậm rãi phê duyệt.