Xuân Phong Độ
Chương 62 :
Ngày đăng: 02:19 19/04/20
Đảo mắt đã tới ngày xuất hành sắc xuân dạt dào. Thân thể hoàng thượng bệnh mới khỏi, dẫn đầu các tướng lĩnh cựu thần trùng trùng điệp điệp đi về Phượng Minh cốc.
Thái tử Già La Khôn Trạch vốn ở chỗ tại thái hậu giáo dưỡng nhưng sau khi nó hồi cung thì đây là lần đầu nó gặp tế điển săn bắn truyền thống long trọng như vậy cho nên cũng đi cùng thái hậu tới đi lên trước đoàn.
Lâu Thanh Vũ hoá trang thành một tiểu tốt đồng hành theo ngự liễn hoàng thượng. Ở trước cửa cung thấy thái tử thân mặc tử y chân đeo kim ngoa (giày vàng), đầu buộc ngọc quan, khoác phong y màu đen đoan chính tiêu sái bước tới, tâm trạng Thanh Vũ không khỏi cực kỳ kích động.
Khuôn mặt thái tử nghiêm túc, khuôn mặt bạch ngọc nhỏ nhắn dễ thương rất giống búp bê, nó cung kính quỳ xuống hành lễ trước ngự liễn hoàng thượng.
Già La Viêm Dạ cũng nhiều ngày chưa gặp Đồng nhi, tâm trạng rất vui mà ngồi ở nội liễn vẫy tay với nói: “Đồng nhi nào lại đây đi với phụ hoàng.”
“Vâng.”
Đồng nhi đứng lên giẫm lên ghế nhỏ trèo lên xe, một thị vệ bên cạnh vươn tay tới nhẹ nhàng nắm đỡ nó lên xe.
Thường ngày những việc này đều là cung thị làm, Đồng nhi thoáng cảm giác dị dạng liền nghiêng đầu nhìn lướt qua thấy dung mạo thị vệ kia xa lạ nhưng đôi mắt trong trẻo lại bao hàm ôn nhu từ ái thì tâm Đồng nhi thoáng khẽ động.
“Đồng nhi, lại ngồi bên này.”
Mạc liêm ngự liễn vừa được thả xuống Già La Viêm Dạ liền khẩn cấp kéo lấy cánh tay nhỏ bé của Đồng nhi kéo nó sang ngồi bên cạnh.
Trong ngự liễn không gian rộng lớn, gian giữa còn đặt một chiếc kỷ trà gỗ đàn hương, trong góc bốc hương đàn hương thơm mát. Hai sườn khác có tủ nhỏ đặt văn, tấu chương.
Kỳ thực xuân thú tới Phượng Minh cách kinh thành cũng không xa, phóng ngựa nửa ngày là đến, xe đi một ngày thì đến.
Nhưng năm qua rồi Già La Viêm Dạ đều cưỡi ngựa đi trước cùng các võ tướng khác. Chỉ có năm nay do ốm đau mới khỏi, long thể chưa ổn định nên lúc này mới thay đổi ngự liễn chậm chạp đi xe cùng các văn thần khác phía sau đại quân.
“Mấy ngày nay Đồng nhi ở bên hoàng tổ mẫu khỏe chứ? Hoàng tổ mẫu có thương con không?” Già La Viêm Dạ vươn tay khẽ ôm Đồng nhi vào ***g ngực.
“Hoàng tổ mẫu rất thương con, người còn tự mình giáo nhi thần đọc sách biết chữ, thái phó cũng khen nhi thần tiến bộ đó.”
“Đồng nhi thật ngoan.” Già La Viêm Dạ kiêu ngạo vuốt ve mái đầu của Đồng nhi “Vậy Đồng nhi có nhớ phụ hoàng hay không?”
“Nhớ.” thanh âm Đồng nhi giòn tan, đôi mắt tinh lượng nhìn chằm chằm Già La Viêm Dạ, nói: “Nhi thần nhớ phụ hoàng cũng nhớ cả cha! Phụ hoàng, lần này cha không đi cùng với chúng ta sao?”
Già La Viêm Dạ thoáng khựng lại, mỉm cười nói: “Cha lần này không đến.”
Đồng nhi có chút thất vọng gục đầu xuống. Trong khoảng thời gian này nó ở chỗ hoàng tổ mẫu học được rất nhiều thứ cũng hiểu rất nhiều lí lẽ. Nó biết nó và cha vì sao không thể gặp mặt. Hiện tại nó vô hạn hoài niệm cuộc sống tự do tự tại trong thôn làng xưa, thế nhưng địa vị hoàng tử cũng cho nó hiểu loại cuộc sống này đã cách rất xa nó.
Đồng nhi đang chậm rãi lớn lên, nó dần dần phát giác thế giới này không giống như các câu chuyện cổ tích xinh đẹp. Nó bắt đầu tự xưng trước mặt Già La Viêm Dạ là “Nhi thần” bởi vì nó đã biết được địa vị của bản thân thế nào.
Thế nhưng tư tưởng của Lâu Thanh Vũ đã cắm rễ ở trong lòng nó đến thâm căn cố đế, khiến trong những năm tháng sau này nó vẫn luôn thủy chung duy trì phẩm tính thiện lương và trong sạch. Nó giống một gốc cây thông nhỏ lớn lên khỏe mạnh hăng hái, mãi đến có một ngày khi nó trưởng thành đã có thể biến thành bến cảng che gió che mưa cho các đệ muội.
Có điều lúc này nó vẫn khó thoát khỏi tính tình trẻ con. Già La Viêm Dạ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó thoáng buồn bã thì trấn an nói: “Qua vài ngày nữa Đồng nhi có thể gặp cha, phụ hoàng cam đoan với con có được hay không?”
Lúc đầu khi Đồng nhi biết cha bị giáng phẩm cấp biếm lãnh cung thì vô cùng tức giận gào khóc ở chỗ thái hậu thế nhưng hiện tại nó đã hiểu chuyện hơn, nhân tiện nói: “Nhi thần tin tưởng phụ hoàng, tất cả nhờ phụ hoàng làm chủ!”
Già La Viêm Dạ an lòng kéo lại Đồng nhi ôm vào ngực.
Đồng nhi tựa ở trên người Viêm Dạ sớm đã phát hiện bụng phụ hoàng trồi lên, phụ hoàng béo lên rất nhiều. Nó nhớ tới cha đã từng nói với nó thì đành nhịn xuống, rốt cục nhịn không được đôi tay nhỏ bé sờ lên nhỏ giọng nói: “Phụ hoàng, tiểu đệ đệ nằm ở đây sao?”
“Sao con biết?” thần tình Già La Viêm Dạ khẽ kinh ngạc. Việc này hắn không nghĩ tới gạt nhi tử, thứ nhất: thêm một hài tử là một việc vui, Đồng nhi cũng sẽ vui vẻ; thứ hai: từ lâu Đồng nhi đã biết bản thân là “Mẫu phụ” nó cho nên không cần lừa gạt nó. Chỉ là vốn hắn dự định chờ hài tử sinh xong mới nói cho Đồng nhi biết lại không nghĩ rằng hiện tại nó đã biết.
Đồng nhi nói: “Là cha nói cho nhi thần đó.”
“Đồng nhi có nói cho ai biết nữa không?”
“Không có. Cha kêu con giữ bí mật.”
Già La Viêm Dạ mỉm cười nói: “Đồng nhi nghe lời cha thiệt ngoan. Có tiểu đệ đệ, con vui chứ?”
Đồng nhi đột nhiên nói: “Có đệ đệ, cha sẽ trở về chứ?”
Già La Viêm Dạ sửng sốt.
Đồng nhi nói: “Con không thích cha ở lãnh cung.”
Có điều ngay cả như vậy cũng phải qua hai ngày hai đêm sau.
Già La Viêm Dạ vừa tỉnh liền phát giác bầu không khí xung quanh căng thẳng, ngoài điện hình như có rất nhiều hộ vệ thủ hộ.
“Nước… Khụ khụ…”
Vương Cung Thị vội vã bưng tới nước mát, dìu Viêm Dạ dậy uống.
Già La Viêm Dạ ảm đạm nằm trên long tháp chỉ cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, cánh tay nặng nề đến nâng không nổi. Hắn đưa tay đèn lên trên bụng cảm thấy mơ hồ phát đau mới nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, tâm trạng liền sầu lo.
Trầm Tú Thanh nghe nói hoàng thượng đã tỉnh vội vã tiến đến, câu đầu tiên Già La Viêm Dạ lên tiếng nói là: “Hài tử thế nào?”
Trầm Tú Thanh bắt mạch cho Viêm Dạ nhíu mày nói: “Bệ hạ động thai, thai tức bất ổn cần tỉ mỉ điều dưỡng, không thì… sợ sẽ sinh non.”
Lòng Già La Viêm Dạ căng thẳng. Hắn sẽ không quên hài tử đầu lòng ở Thương Châu chính vì sinh non mà chết yểu.
“Trẫm đã biết. Truyền lệnh xuống dưới, trẫm tạm thời không thể trở về cung liền ở đây tĩnh dưỡng.”
“Vâng.”
Vương Cung Thị đi ra ngoài truyền chỉ, Trầm Tú Thanh lại nói: “Mặt khác hoàng thượng sốt cao mới hạ nhiệt, thân thể còn có phần hư thoát, không nên làm quá vất vả, cần an tâm tĩnh dưỡng.”
“An tâm… Trẫm làm sao an tâm?” Già La Viêm Dạ nhắm hai mắt, nhíu mày, đầu óc dần dần rõ ràng lại, hỏi: “Tìm được thích khách rồi chứ? Thanh… 『 Trần thị vệ 』 đâu?”
Trầm Tú Thanh nói: “『 Trần thị vệ 』 cùng mọi người đang truy xét sự kiện thích khách chắc hẳn ít ngày nữa sẽ có hồi báo.”
“Thái tử đâu?”
“Vi thần nghe nói thái tử điện hạ vô cùng lo lắng cho thương thế bệ hạ vẫn muốn đến thỉnh an. Có điều bệ hạ thân thể suy yếu, Vương Cung Thị không dám để cho thái tử tiến vào.”
“Thái tử không có chuyện gì là tốt rồi…” Già La Viêm Dạ nghĩ đến hỗn loạn ngày ấy. May là hắn niệm Đồng nhi tuổi còn nhỏ nên không dám để nó lên ngựa đi săn vẫn phái thị vệ bảo vệ nó trên đài tiệc quan sát, không để nó đi xuống không thì hậu quả khó liệu.
Nghĩ đến có kẻ bụng dạ khó lường còn muốn ám sát hắn, Già La Viêm Dạ liền cảm thấy trong lòng lửa giận khó bình.
Hắn hít sâu hai lần bình ổn lại mới nói: “Sư tử thông của trẫm đâu? Tìm về được chứ?”
Trầm Tú Thanh trầm ngâm nói: “Sư tử thông đã tìm về, bên chân sau bên trái phát hiện một ngân châm Mai Ngưu Hào. Qua giám định của thần giám, mặt trên ngân châm có dược có thể khiến ngựa hung bạo, trước mắt đã gỡ được dược tính.”
Già La Viêm Dạ nắm chặt đệm giường, bụng vừa đau lên.
Trầm Tú Thanh phát hiện dị dạng của Viêm Dạ vội nói: “Bệ hạ trăm triệu lần không thể nổi giận, thân thể quan trọng hơn.” Vừa lúc Vương Cung Thị bưng chén thuốc tiến đến vội vã uy Viêm Dạ uống.
Già La Viêm Dạ uống thuốc, miễn cưỡng ăn vài thứ linh tinh, tinh thần mệt mỏi, thân thể cũng không khỏe thực sự không còn khí lực, nói: “Được rồi. Các ngươi đều lui xuống phía dưới đi. Khi『 Trần thị vệ 』 trở về thì kêu hắn vào.”
“Vâng.”
Hai ngày này Lâu Thanh Vũ vẫn không rảnh rỗi, ngoại trừ chiếu cố Viêm Dạ trong cơn hôn mê còn muốn lấy thân phận Trần thị vệ điều tra sự kiện thích khách này.
Thích khách ở trên sơn cốc tổng cộng có ba tên, chúng chạy trốn thì đều bị ám vệ đánh gục, đáng tiếc không lưu lại được người sống. Có điều trải qua thăm dò hiện trường, thích khách phục kích hẳn không chỉ có ba tên này.
Lâu Thanh Vũ suy đoán, nói vậy bọn chúng đều đã an bài một số đông người ngựa ở khe núi khác, nguyên bản kế hoạch là khi sư tử thông bạo ngược thì phục kích hoàng thượng.
Ai ngờ đến Già La Viêm Dạ dĩ nhiên còn chưa vào khe núi liền an toàn nhảy khỏi lưng ngựa, bọn họ đợi một hồi chỉ thấy sư tử thông như sét đánh một mình chạy tới mà không thấy thân ảnh hoàng thượng. Lúc đó mới vội vàng lộn trở lại phát hiện mục tiêu cạnh bờ sông. Chẳng qua là do khi đó Lâu Thanh Vũ đã tìm được Viêm Dạ, địa thế bên bờ sông lại bằng phẳng nên bọn chúng không thuận tiện hạ thủ liền ẩn nấp ở lưng trừng sơn cốc lấy cung xạ tập kích.
Lâu Thanh Vũ nghĩ đến nếu không phải lúc đó thân thể Viêm Dạ đặt biệt sợ không chịu nổi sự sóc nẩy của sư tử thông gây ra mà mạo hiểm sớm nhảy ngựa thì chỉ sợ khi chạy đến khe núi đã bị đám kia thích khách kia tập kích được.
Tuy rằng đánh bậy đánh bạ, tránh né được phục kích chủ lực của thích khách nhưng đồng thời Viêm Dạ cũng bị hao tổn quá nặng. Tâm Lâu Thanh Vũ thầm hận, nét mặt lại bất động thanh sắc. Mới từ chỗ thống lĩnh cấm quân trở về bỗng nhiên thấy Vương Cung Thị vội vã chạy tới.
“『 Trần thị vệ 』, rốt cục tìm được ngươi rồi.”
“Hoàng thượng đã xảy ra chuyện sao?” Lâu Thanh Vũ cả kinh.
“Không phải hoàng thượng…” Vương Cung Thị lặng lẽ kéo hắn vào nội viện nhìn bốn phía không người mới thấp giọng nói: “Vừa rồi trong cung gởi thư nói lãnh cung cháy, điện Thanh An đã bị đốt thành tro rồi.”