Xuất Hiệp Sắc Nam

Chương 8 :

Ngày đăng: 09:36 18/04/20


[thầy, thầy…]



Điện thoại cố định không giống với di động, cuộc gọi tới sẽ không có hiện lên số, anh vừa nhấc máy trả lời, đúng là thanh âm của Hồng Hải Cương. Vừa nghe thấy thanh âm của tên hỗn đản này, anh lập tức cúp máy, ai ngờ không bao lâu sau tiếng chuông lại vang lên, vang đến mức anh phẫn nộ ngắt luôn cả đường dây điện thoại.



Anh đi ra cửa hàng đồ điện, bỏ ra một số tiền lớn để mua loại điện thoại công nghệ cao, nó có thể từ chối cuộc gọi đến, chỉ cần là số điện thoại của Hồng Hải Cương gọi đến, điện thoại sẽ tự động từ chối.



Cậu mỗi ngày đều gọi, khi anh kiểm tra lịch gọi tới, đều thấy vô số cuộc gọi đến của cậu.



“Người này rất nhàn rỗi sao? ăn no xong không có việc gì làm sao ?”



Hạ Tình Hãn tuyệt không cảm thấy được cảm động, mấy tháng trước khi anh bị Hồng Hải Cương phản bội, tâm tình vô cùng thống khổ, so với nó cái thống khổ bị cúp điện thoại căn bản chỉ là việc nhỏ.



Hồng Hải Cương đã có tình cảm với tiểu Huệ, vẫn còn muốn cầu anh ở lại bên cậu, không được rời đi. Cậu rốt cuộc đem anh trở thành cái gì vậy, nghĩ rằng anh không có tự tôn, thấp hèn đến nổi phải chấp nhận làm kẻ thứ ba sao?



Cậu nghĩ anh sẽ nguyện ý để cho cậu hoan hưởng tề nhân chi phúc, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà đồng ý chia xẻ cậu với người đàn bà khác sao ? Cậu đi chết đi, Hạ Tình Hãn sẽ không phải không có chí khí như vậy.



Chỉ mới nghĩ đến đã làm cho anh khí bạo. Sớm biết thế, lúc trước anh không nên mềm lòng, cho dù Hồng Hải Cương phải vào viện cấp cứu, anh cũng phải đem cậu hại cho chết, cũng không cần hiện tại tức giận đến đầu đều bốc khói.



Hiện tại Hồng Hải Cương không chỉ gọi điện thoại, mà mỗi ngày cậu đều đến trước công ty của anh chờ anh ta tầm.



Vừa thấy anh, Hồng Hải Cương liền vội vọt tới bên cạnh anh, vẻ mặt nghĩ muốn chạm vào anh nhưng lại không dám, nghĩ muốn sờ lại sợ biểu tình hung dữ của anh, cho dù cậu muốn nói gì chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt thối của anh, liền tự động câm miệng



Hừ, anh nhìn cũng không thèm nhìn, cậu căn bản đã trở thành người không tồn tại đối với anh, nhìn cậu như con chó hoang thối ven đường vẩy vẩy đuôi đứng bên cạnh anh.



Bị Hồng Hải Cương liên tục quấy rầy hai ba ngày, anh liền chủ động yêu cầu Ngũ Xương Liên cùng nhau tan tầm.



Anh giả vờ nắm cánh tay Ngũ Xương Liên vừa nói vừa cười đi ngang qua mặt Hồng Hải Cương, sau đó sẽ nhìn thấy Hồng Hải Cương tức giận đến mặt đỏ tai hồng.



{Ha ha, ngươi tức chết càng tốt !}



Nếu có thể làm cho cậu tức chết, anh nguyện ý ở trước mặt mọi người hôn môi Ngũ Xương Liên. Anh đã lãng phí mười năm tình cảm của anh, cho dù cái tên hỗn đản Hồng Hải Cương này có tức chết, anh cũng sẽ không đau lòng.



Ngũ Xương Liên tựa hồ cũng cảm thấy chuyện này rất thú vị, anh ta không chút nào để ý liền cùng anh diễn trò, nhất là khi hai người đi qua trước mặt Hồng Hải Cương, anh ta sẽ hành động thân mật, rồi dùng âm lượng mà Hồng Hải Cương tuyệt đối nghe được, nói ra những sự tình hư ảo giả dối —



“Tiểu Tình, hôm nay em thật đáng yêu, anh biết có một khách sạn rất tốt, đêm nay chúng ta cùng đi nha? Nơi này so với ngày hôm qua còn tốt hơn rất nhiều.”




※ ※ ※



Hạ Tình Hãn mới đi ra khỏi cửa, cầm nón bảo hộ lên. Hồng Hải Cương đã đuổi theo ra đến, đứng cắn môi ở bên cạnh anh, tức giận rống lớn: “Thầy muốn đi gặp mặt người đồng sự nào?”



Hạ Tình Hãn liếc mắt nhìn cậu, biểu tình tràn đầy khinh thường, “Mắc mới gì đến ngươi? Cút ngay, lần sau ngươi có nhờ ba mẹ ngươi thiết tiệc đãi ta, ta cũng sẽ không tới đâu, ngươi chết tâm đi!”



“Tên kia rốt cuộc có cái gì tốt chứ?” Hồng Hải Cương hỏi, trong lời nói tràn đầy không cam lòng.



Hạ Tình Hãn đem nón bảo hộ đội vào, âm thanh lạnh lùng nói: “Chính là so với ngươi rất được. Thành thật nói cho ngươi biết, ngươi so với anh ấy kém xa, một chút cũng không bằng được anh ấy.”



Sắc mặt Hồng Hải Cương thoáng chốc trắng xanh, mở miệng khẩn cầu: “Thầy, van cầu thầy trở về được không? Em gần đây đều ăn không ngon, ngủ không yên, em cảm thấy được thầy so với tiểu Huệ còn quan trọng hơn …”



Trước kia anh nhất định sẽ không thể cứng rắn quyết tâm từ chối lời khẩn cầu của Hồng Hải Cương, khả hiện tại tâm của anh đối với Hồng Hải Cương đã chết, cho dù nghe được Hồng Hải Cương nói một câu này — ‘Anh so với tiểu Huệ quan trọng hơn’, chỉ làm cho anh sinh ra một bụng khí.



“Nếu phải mất đi mới biết được quan trọng, vậy lúc trước vì cái gì ngươi không hảo hảo quý trọng ta ?”



“Thầy, thầy không cần đối với em tức giận, van cầu thầy, trở về bên cạnh em được không? Tiền đưa cho thầy trông nom, thầy nói cái gì em cũng đều ngoan ngoãn nghe theo.” Hồng Hải Cương biểu tình vô cùng đáng thương, vươn tay bắt lấy ghi-đông xe máy của anh.



Hạ Tình Hãn rất muốn dùng chân đá cậu, bất quá hai bác Hồng gia đứng cách đó không xa, anh không thể dùng loại hành động này, đành phải trừng mắt nhìn cậu.



“Ta không nghĩ quản đồng tiền dơ bẩn của ngươi, để tránh cho nhiễm bẩn cả người, ngươi thích làm con chó Nhật của tiểu Huệ thì tuỳ ngươi; ta không cần chó Nhật, ta chỉ hy vọng ngươi nhanh lên kết hôn cùng ả đàn bà kia, như thế ta mới có thể rất nhanh nhìn đến báo ứng của ngươi, ta sẽ không bao giờ khoan dung độ lượng mà tha thứ cho ngươi.”



Đẩy tay của cậu ở trên ghi-đông xe máy ra, Hạ Tình phẫn hận nói: “Hồng Hải Cương, ngươi lãng phí mười năm tình cảm của ta, sớm biết rằng tình cảm của mười năm sẽ đổi lấy sự phản bội vô tình, vô nghĩa của ngươi, ta thà đi nuôi dưỡng một con chó, chó so với ngươi còn có tình cảm hơn. Hừ, ta thay ngươi làm trâu làm ngựa, cuối cùng đổi lấy được cái gì?” Càng nói càng khí, Hạ Tình Hãn tức giận đến toàn thân phát run.



“Ngươi không một câu cám ơn coi như xong, còn cùng tiểu Huệ đến nhà ta chỉ thẳng vào mặt ta mắng ta là kẻ trộm, lấy trộm tiền của ngươi; còn có, trong vòng mười năm này, ta chỉ là thầy giáo của ngươi, không phải là tình nhân của ngươi, ngươi nghĩ rằng ta khát khao được nam nhân thượng ta lắm sao? Ta sẽ thực thích sao?” Hạ Tình Hãn rống ra nội tâm oán giận của bản thân: “Nếu không phải là tình nhân, ta sẽ cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa lo liệu việc nhà cho ngươi sao? Nếu không phải tình nhân, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nguyện ý cho ngươi chạm vào một cọng lông tơ của ta sao?”



Hồng Hải Cương không nói gì để chống đỡ.



Hạ Tình Hãn hung hăng dắt xe máy ra, làm nó va vào nhau phát ra thanh vang ầm.



Anh không có tâm ý bao dung cùng cao thượng như vậy, có thể lấy ơn báo oán, đó là việc làm của thánh nhân, mà anh chỉ là một con người nhỏ bé, một con người thực bình thường, một con người khi có oán giận thì sẽ oán giận thẳng thừng.



“Ngươi là một kẻ vô tình vô nghĩa, cực kỳ thối nát, là ta Hạ Tình Hãn có mắt như mù đã đi yêu thương ngươi, lãng phí mười năm tình cảm trên con người thối nát của ngươi, nhưng ta không nghĩ muốn nhìn … đến ngươi, con người thối nát này lần thứ hai, ngươi mau cút xéo theo ả đàn bà chết tiệt kia kết hôn đi, ta sẽ chờ xem ngươi từ từ rơi vào địa ngục; lấy tâm tính yêu tiền của ả đàn bà kia mà xem, ngươi bây giờ còn có tiền còn có thể lưu giữ được ả, chờ khi ngươi hết tiền, ả sẽ đá bay ngươi, khi đó ta sẽ nhìn xem ngươi thê thảm nghèo túng như thế nào.” Anh mắt đầy lệ nhìn Hồng Hải Cương, “Đến lúc đó ta một chút cũng sẽ không đau xót cho ngươi, bởi vì hết thảy đều là do ngươi tự làm tự chịu; ta nói thật, ta Hạ Tình Hãn một chút đều không có lỗi với ngươi, là ngươi Hồng Hải Cương có lỗi với ta.”