Xuất Sao
Chương 9 :
Ngày đăng: 14:34 18/04/20
Đầu thạch vấn lộ (9) – Mộng chỉ là mộng, cho dù là mở mắt, hay là nhắm mắt.
Cũng may Hoắc Quyết lại không truy vấn điểm này, như thể đã chấp nhận câu trả lời gượng gạo của y. Hai người im lặng một lúc lâu, đợi đến lúc Tịch Đình Vân nghĩ ra đề tài thì Hoắc Quyết đã một tay cầm lược, một chân thò ra ngoài trúc lâu, khò khò ngủ.
Tịch Đình Vân lặng lẽ ngồi một lúc, sau đó đứng dậy vào trong phòng tìm một tấm thảm để đắp cho hắn.
Hoắc Quyết mở mắt.
Tịch Đình Vân giải thích, nói: “Nửa đêm sẽ lạnh.”
Hoắc Quyết híp mắt nhìn y, đột nhiên ngồi dậy, đẩy y ngã xuống.
Tịch Đình Vân ngã xuống sàn, trong mắt tràn đầy hoảng hốt.
Hoắc Quyết vẫn mặc kệ y, đợi y nằm yên, đầu mới lập tức dựa vào, đầu tiên là gối lên ngực y, lại cảm thấy quá cứng, điều chỉnh vị trí một chút, nằm lên bụng y.
Tịch Đình Vân eo nhỏ, bụng mềm, nằm lên trên cực kỳ thoải mái.
Hoắc Quyết hài lòng cọ cọ một chút, kéo thảm đắp lên rồi ngủ.
……
Đã đến đây rồi thì an phận vậy thôi.
Tịch Đình Vân không làm gì được, chỉ biết gối lên cánh tay, nhìn trời.
Ngày hôm sau, Hoắc Quyết dậy, một mình chạy đến thác nước rửa mặt.
Tịch Đình Vân lúc này mới chầm chậm vận động tay chân, tướng ngủ của Hoắc Quyết rất tốt, gần như cả đêm không động đậy, y làm gối, tất nhiên cũng không thể động đậy, thế nên lúc này toàn thân không chỗ nào là không tê mỏi.
Hai người rửa mặt xong, Hoắc Quyết dẫn Tịch Đình Vân đi tham quan trúc lâu.
Tịch Đình Vân mới biết, tuy rằng trúc lâu này nhỏ, nhưng lại rất đầy đủ tiện nghi. Trong nhà kho chất đầy hoa củ quả, dưới tầng hầm còn có cả đá khối.
Hoắc Quyết cầm giỏ trúc, lựa những thứ mình thích ăn, sau đó đưa cho Tịch Đình Vân.
Tịch Đình Vân ngây người nhận lấy giỏ trúc.
Hoắc Quyết đáp: “Ta chỉ muốn biết hung thủ giết Họa Cơ là ai.”
Bình Chủ sửng sốt hỏi: “Vương gia nghi ngờ Na Phi Long?”
Hoắc Quyết đáp: “Na Phi Long có một thủ hạ tên là Tháp Tháp Khởi, sở trường dùng móc câu.”
Bình Chủ trầm ngâm nói: “Trong thiên hạ, người sử dụng móc câu tuy không nhiều, nhưng cũng không ít. Vương gia làm như vậy, chắc chắn phải có nguyên nhân khác.”
Hoắc Quyết đáp: “Dương tổng quản đã chất vấn về người đó, Na Phi Long nói là đã chết. Sau việc đó, có người nói rằng đã từng thấy hắn xuất hiện ở vùng phụ cận sông Thanh Hoa.”
Bình Chủ đáp: “Ồ?”
Hoắc Quyết nói: “Dương tổng quản lại phái người đi hỏi, người được hỏi đó lại chết rồi.”
Bình Chủ nói: “Xem ra, mười phần có tám chín phần là Na Phi Long rồi.”
Hoắc Quyết đáp: “Vốn là thế.”
“Chẳng lẽ bây giờ vương gia lại có đối tượng hoài nghi mới?”
“Có.”
“Ai?”
“Ngươi.”
Bình Chủ cười thật lâu sau mới dừng lại được. “Vương gia quả thật rất thích nói đùa.”
Hoắc Quyết nhìn Tịch Đình Vân, thản nhiên hỏi: “Ta đang nói đùa sao?”
Tịch Đình Vân đáp: “Vương gia rõ ràng không phải người có khiếu hài hước.”
Bình Chủ thu lại nét cười hỏi: “Vương gia tại sao lại nghi ngờ ta?” hắn hỏi xong, phát hiện không ai đáp lời, bởi vì người cần trả lời đang nhìn chăm chăm một người khác và quan tâm tới một việc hoàn toàn khác.
Hoắc Quyết nhìn chăm chăm Tịch Đình Vân, chau mày hỏi: “Ta không phải là người có khiếu hài hước à?”