Xuất Sao
Chương 12 :
Ngày đăng: 14:34 18/04/20
Lộ kiến bất bình (2) – Ta làm tướng công của ngươi.
Ngựa là ngựa tốt, một ngày có thể chạy cả trăm dặm.
Hoắc Quyết vẫn cứ đi thẳng về phía tây, ngày đêm không nghỉ.
Cứ thế liên tiếp ba ngày, Tịch Đình Vân sống không bằng chết.
Cũng may, đến sáng sớm ngày thứ tư, Hoắc Quyết cuối cùng cũng dừng lại.
“Từ đây đi xuống mười dặm nữa là đến vương lăng của Nam Cương vương.”
Tịch Đình Vân ngạc nhiên.
Phía trước, đường và trời nối liền nhau, trên trời mờ mịt, dưới đất mênh mang, không thấy bóng người cũng không thấy thôn trang, chỉ thấy cỏ dại đung đưa theo gió lạnh, hết sức thê lương.
Hoắc Quyết nói: “Hôm nay là ngày giỗ của phụ vương.”
Tịch Đình Vân nói: “Tôi đi chuẩn bị đồ cúng.”
“Không cần.” Hoắc Quyết bước lên phía trước, quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái, sau đó xoay người lên ngựa, “Phụ vương không thích những thứ dung tục.”
Tịch Đình Vân nhìn thấy hắn cưỡi ngựa, thong thả quay lại lối cũ, thật lâu sau mới phản ứng lại, mấy ngày hôm nay hắn chạy ngày chạy đêm chỉ là vì ba cái dập đầu này.
Hoắc Quyết cưỡi ngựa rất chậm, dường như đang chờ Tịch Đình Vân đuổi theo, “Phụ thân của ngươi còn tại thế không?”
Tịch Đình Vân đáp: “Không biết.”
Hoắc Quyết nghi hoặc nhìn y một cái.
Tịch Đình Vân giải thích: “Năm mười ba tuổi tôi vào cung, lúc đó thì vẫn còn.”
Hoắc Quyết trầm mặc một lúc, nói: “Không muốn tìm ông ta sao?”
“Ông ấy bất đắc dĩ mới phải làm vậy.” Tịch Đình Vân nhìn về phía trước con đường, ngữ điệu bình thản như đang nói về chuyện của người khác, “Gặp nhau chỉ càng thêm ngượng ngùng.”
Hoắc Quyết nghiêng đầu đánh giá y một lúc, đột nhiên nói: “Ta muốn xem mặt của ngươi.”
Tịch Đình Vân nói: “Có thể đổi lấy một điều kiện không?”
“Ứng chiến?”
Chủ tiệm “Ồ” một tiếng.
Lam Tang Tử thấy hắn chỉ chú ý nhìn vợ mình, cố ý đến gần nói nhỏ bên tai hắn: “Nếu như ngươi nhìn thấy mỹ nhân của Kinh Hồng Các rồi thì, hắc hắc, chỉ sợ những dung chi tục phấn khác không còn có thể lọt vào mắt ngươi được nữa.”
Người phụ nữ đang cặm cụi nấu mì quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Nét cười của Lam Tang Tử chợt cứng lại, rụt đầu rụt cổ quay về ghế ngồi.
Chủ tiệm hỏi lại: “Ngươi gặp bọn họ rồi à?”
“Ai? Cầm sư Kinh Hồng Các? Tôi làm gì có phúc khí đến thế, có điều ông anh họ của tôi đã từng gặp, sau khi hắn ta về liên tiếp ba ngày đều không nhấc nổi chân, xem ra cả người đều mềm nhũn ra rồi.”
Chủ tiệm lại tiếp tục lau bàn.
“Ngươi đừng có không tin nhé.” Lam Tang Tử húp một ngụm canh thật to, chùi miệng, “Thiên hạ đệ nhất hoa thuyền chắc là ngươi phải biết chứ?”
Chủ tiệm hỏi: “Cái gì?”
“Ha! Nam Cương tiểu vương gia ngươi chắc cũng biết chứ?”
“Ừm, biết.”
“Chủ thuyền của thiên hạ đệ nhất hoa thuyền đó đợt trước đã khiến cho tiểu vương gia của chúng ta mê mẩn tới mức hồn bay phách lạc đó, nghe nói đến tận bây giờ vẫn còn ngớ ngớ ngẩn ngẩn.”
Binh.
Tiếng muôi gõ vào thành nồi.
Chủ tiệm và Lam Tang Tử đều quay đầu ra nhìn.
Người phụ nữ đó coi như không có chuyện gì, bưng bát mì mới nấu xong ra.
Lam Tang Tử hỏi: “Tôi vừa nói đến chỗ nào rồi ấy nhỉ?”
Chủ tiệm mặt không chút biểu cảm đáp: “Tiểu vương gia ngớ ngớ ngẩn ngẩn.”
“Đúng là như vậy đấy, ngớ ngớ ngẩn ngẩn luôn!”
“……”