Xuất Sao

Chương 14 :

Ngày đăng: 14:34 18/04/20


Lộ kiến bất bình (4) – Nương tử, nàng không giữ đạo làm vợ.



Cho dù tên có là Trương Tam, thì vẫn phải xuống bếp nấu mì.



Tịch Đình Vân đứng trước bếp lò trong nhà bếp của nhà trọ nấu mì, Hoắc Quyết ngồi ở ngoài cửa nhìn hỏa kế (người giúp việc) bổ củi.



Anh chàng hỏa kế này chân tay nhanh nhẹn, hai ba nhát đã có thể bổ từng khúc từng khúc gỗ to thành những thanh củi nhỏ.



Hoắc Quyết nói: “Đao pháp của ngươi không tệ.”



Hỏa kế cười nói: “Bổ củi mười mấy năm rồi, có gì mà đáng gọi là đao pháp chứ.”



“Rất tinh chuẩn.”



“Cảm ơn, này, huynh có muốn thử một chút không?” Hỏa kế nhiệt tình mời.



Hoắc Quyết nói: “Ta chỉ biết rửa bát thôi.”



Hỏa kế: “……”



Tịch Đình Vân bưng khay ra, “Tướng công, đi thôi.”



Hỏa kế nhìn thấy Hoắc Quyết hai tay trống không lẽo đẽo theo sau, rất không thuận mắt, “Huynh là đàn ông con trai, sao lại để nương tử bưng mì?”



Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết cùng lúc dừng bước, quay đầu lại.



Tịch Đình Vân phản ứng rất nhanh, cười khe khẽ, đưa khay qua, “Tướng công, làm phiền huynh rồi.”



Hoắc Quyết không nói lời nào nhận lấy, tiếp tục đi về phía trước.



Hỏa kế nhìn theo bóng dáng “u ám” của hắn, hài lòng cười, cúi đầu tiếp tục làm việc.



Lúc Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân bước vào viện, Bình Chủ và Bàng Tiểu Đại đang luận tửu.



Bình Chủ nói: “Thiên hạ này tứ đại danh tửu, Vị ương tuyết, Nhất nguyệt xuân, Ngũ cốc tửu, Tỷ muội hoan, nếu như có thể thưởng thức hết tất cả, thì cuộc đời này không còn gì luyến tiếc nữa rồi!”



Bàng Tiểu Đại nói: “Vị ương tuyết không ra được khỏi kinh đô, Nhất nguyệt xuân không giữ được quá một tháng, Bình Chủ nếu như muốn thưởng thức, nhất định phải đích thân đến kinh đô và Giang Nam.”



Bình Chủ ngán ngẩm thở dài, “Giang Nam còn có thể được, kinh đô… trừ phi có một ngày Nam Cương vương quân lâm thiên hạ.”



Tay cầm chén rượu của Bàng Tiểu Đại chợt khựng lại.



Bình Chủ hỏi: “Bàng huynh sợ ư?”



Bàng Tiểu Đại cười nói: “Sợ cái gì, ngôi vị thủ lĩnh này của ta cũng không phải là chức quan do hoàng đế phong cho.” Hắn nhìn đến Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân đứng ở bên cạnh được một lúc, “Ta ngửi thấy mùi mì đã thèm, mau mau bưng lên đây.”



Mì ngâm trong nước đã có chút trương, nhưng vẫn rất ngon miệng, ngay cả người đã ăn nhiều sơn hào hải vị như Bình Chủ cũng không nhịn được mà gật đầu tán thưởng.
Bình Chủ ho khan một cái nói: “Hai vị đã thành chủ tiệm mì dưới danh nghĩa của ta rồi phải không?”



Hoắc Quyết nói: “Qua hôm nay thì không phải nữa.”



Bình Chủ hỏi: “Sao lại như thế?”



“Chúng tôi chỉ bán một ngày.”



Bình Chủ nhìn về phía thủ hạ.



Thủ hạ gật đầu.



Bình Chủ cười nói: “Ta muốn trọ ở đây mấy ngày, không bằng cùng mời hai vị ở lại, tiền công cũng tính như hôm nay.”



Hoắc Quyết nhìn lên “Sáu mươi lạng?”



Bình Chủ đứng người.



Thủ hạ lại gật gật đầu, chỉ là lần này gật đầu xong, mắt một mực nhìn xuống giày.



Bình Chủ đáp: “Được, đúng sáu mươi lạng.”



Hoắc Quyết nhìn Tịch Đình Vân.



Trên mặt Tịch Đình Vân lộ ra vẻ tham lam, khe khẽ giật giật tay áo Hoắc Quyết, giữ kẽ nói: “Tướng công cứ quyết.”



Hoắc Quyết nghĩ một lát, nói: “Chúng tôi buổi chiều mới đến, là nửa ngày sáu mươi lạng.”



Bình Chủ: “……” (Gặp phải phường ăn cướp rồi anh ơi =))))~)



Hoắc Quyết nói: “Một ngày là một trăm hai mươi lạng.”



Bình Chủ mỉm cười nói: “Ta tính theo canh giờ, một ngày làm ba canh giờ, một canh giờ là hai mươi lạng. Hôm nay hai người vẫn thiếu hai canh giờ nữa.”



Hoắc Quyết lại nhìn Tịch Đình Vân.



Tịch Đình Vân tức đến nỗi đập một cái vào vai hắn, như thể đang trách hắn suốt ngày chỉ biết đòi tiền.



Hoắc Quyết nói: “Thành giao.” (Thành giao: Giao dịch thành công. Bạn này rõ sợ vợ ^o^)



Bình Chủ hỏi: “Một ngày ba canh giờ?”



“Ừm.” Hoắc Quyết lại thở dài một cái, “Nương tử yêu tiền.”



Tịch Đình Vân ngượng ngùng cúi đầu.