Xuất Sao
Chương 29 :
Ngày đăng: 14:34 18/04/20
Bình địa phong ba (9) – Dù sao cũng không phải là người cùng chí hướng.
Trong phòng không đốt đèn, không khí giữa ba người có chút cổ quái.
Nhan Sơ Nhất lên tiếng phá vỡ im lặng, nói: “Ai hát trước nào?”
Tịch Đình Vân nhìn Hoắc Quyết, mở miệng ca một khúc hát Nam Cương trong trẻo.
Khúc hát này lúc bán mì Hoắc Quyết đã nghe qua mấy lần, nhưng không uyển chuyển động lòng người bằng lần này.
Nhan Sơ Nhất nhân cơ hội đè thấp giọng, nói: “Văn tiên sinh không phải Na Phi Long.”
Ánh mắt Tịch Đình Vân lóe lên.
“Cùng một thủ pháp dịch dung như của Na Vị Tân.” Nhan Sơ Nhất nói, “Xem ra đằng sau Na Phi Long nhất định có một cao thủ khá thông thạo dịch dung.”
Hoắc Quyết hỏi: “Sao lại chết?”
Nhan Sơ Nhất hiểu hắn đang hỏi đến Văn tiên sinh, thấp giọng nói: “Hắn rời đi bằng địa đạo, không ngờ lại bị người ở trong ám toán. Ta đuổi theo ra ngoài địa đạo gần một dặm mới đuổi kịp, là một sát thủ, đến chết vẫn không biết được kẻ chủ mưu đứng đằng sau là ai. Tuy nhiên, biết được địa đạo này cũng đã tiết lộ ra thân phận của kẻ đó rồi.”
Hoắc Quyết gật đầu không nói.
Tịch Đình Vân hát xong, Nhan Sơ Nhất phát ra tiếng cười lớn, “Hát hay lắm! Nào, cho gia hôn một cái nào!”
Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân mặt không chút biểu cảm nhìn hắn.
Nhan Sơ Nhất tự giác hôn nhanh một cái vào lưng bàn tay, “Nào nào nào, uống rượu, ăn thức ăn đi!”
……..
Tịch Đình Vân ho khan một tiếng, nói: “Khách quan, ngài vẫn chưa gọi đồ ăn.”
“……” Nhan Sơ Nhất mở cửa, nói: “Tú bà, mang thức ăn lên!”
Lúc ăn cơm, Tịch Đình Vân hiểu được hai việc.
Thứ nhất, Nhan Sơ Nhất là người của Hoắc Quyết.
Thiên Cơ phủ bị bao phủ một lớp màu xám, những chiếc đèn ***g trên hành lang dần mờ nhạt.
Tiểu Quyền rón rén thay bát đèn dầu.
Phương Hoành Tà ngẩng đầu, day day trán, nói: “Trời lại sáng rồi.”
Tiểu Quyền nói: “Chủ nhân hai ngày không ngủ rồi.”
Phương Hoành Tà mỉm cười đáp: “Một tấc quang dương một tấc kim.” (Một tấc sinh mệnh đổi một tấc vàng)
Tiểu Quyền nói: “Sức khỏe kém rồi thì quang dương cũng ngắn theo.”
“Nếu như đổi quang dương của ta lấy quang dương của bách tính Đại Trang thì có vấn đề gì đâu?” Phương Hoành Tà ngẩng đầu, vừa đối diện đúng với tấm bình phong bạch ngọc. Trên bức bình phong treo một bức tranh thêu, hình thêu là bản đồ Đại Trang, vạn lý giang sơn, rõ ràng ngay trước mắt, không ngừng thúc giục và cảnh tỉnh hắn.
“Nam Cương.” Ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào miền đất phía Nam màu đỏ tươi.
Tiểu Quyền nói: “Sư gia, Tiểu Sơn và Tịch tổng quản đều ở nơi đó.”
Phương Hoành Tà nói: “Nghe nói nơi đó sắc núi tuyệt đẹp, còn có một dòng sông Thanh Hoa rất đẹp, nếu như có một đời được sống tại đó, dựa núi kề sông, nghe chim hót hoa thơm, chắc là sẽ tuyệt lắm.”
Tiểu Quyền ngạc nhiên: “Chủ nhân muốn dời đến sống ở Nam Cương sao?” Triều Đại Trang nhất định sẽ rất hỗn loạn.
Phương Hoành Tà cười, lắc đầu, trả lời không ăn nhập với câu hỏi, nói một câu rất khó hiểu, “Khó có được Bá Nhạc, chúng ta nên giúp Thiên Lý Mã một tay.”
Tiểu Quyền quả nhiên nghe không hiểu gì, hỏi: “Bá Nhạc là ai, Thiên Lý Mã là ai?”
Phương Hoành Tà hỏi: “Bức thư Địch Thông gửi cho tư hữu vẫn ở trong tay Tiểu Thiên phủ chứ?”
“Chắc vẫn còn.”
“Bảo hắn mau gửi cho tư hữu, nhưng không được để hắn biết thư đã từng rơi vào tay chúng ta.”
Tiểu Quyền nghi hoặc hỏi: “Chủ nhân không phải không muốn Tịch tổng quản rơi vào vòng phân tranh ở Nam Cương hay sao?”
Phương Hoành Tà nói: “Bởi vì trước kia ta không biết Hoắc Quyết… là một người thú vị như vậy.”
*Bá Nhạc, Thiên Lý Mã: Bá Nhạc là một người rất rành xem tướng ngựa, biết rõ khả năng, sở trường sở đoản của mỗi giống ngựa. Đời vốn không thiếu Thiên Lý Mã, nhưng nếu như không có Bá Nhạc thì người đời có mấy ai phân biệt được ngựa nào là ngựa thường, ngựa nào là Thiên Lý Mã. Thiên Lý Mã có thể đi được ngàn dặm, cho nên cũng ăn nhiều hơn ngựa bình thường, nhưng người đời không biết chỉ cho nó ăn giống như ngựa thường, lại bắt nó đi ngày ngày đêm đêm suốt ngàn dặm, nó đi không được ngàn dặm thì lại cầm roi lăm lăm mà hét lên: “Trên đời này làm gì có Thiên Lý Mã!”