Xuất Sao

Chương 33 :

Ngày đăng: 14:34 18/04/20


Ba lan bất kinh (3) – Y không có lập trường.



Hoắc Quyết đạp lên dây thừng.



Tịch Đình Vân phát hiện tối nay gió rất mạnh, thổi vào y phục phần phật. Nếu như là lúc bình thường, gió như thế này thổi lên người tất nhiên sẽ rất thoải mái, nhưng đối với Hoắc Quyết hiện giờ mà nói, hoàn toàn chỉ làm tăng thêm nhiều hiểm nguy.



Y chợt dâng lên cơn bốc đồng muốn gọi Hoắc Quyết quay trở lại.



Tối nay xuất phát quả thực không phải là một ý kiến hay, nhưng cuối cùng y vẫn không làm gì hết.



Y không có lập trường.



Dây thừng đã đi quá nửa.



Trên bầu trời đêm đã dần dần lộ ra nửa non vầng trăng, ánh trăng chiếu lên bộ hắc y của Hoắc Quyết, ánh lên ánh sáng nhàn nhạt.



Đêm tối đen, gió dường như thổi càng lúc càng mạnh. Trong tai Tịch Đình Vân tiếng gió vang dội, ngay cả tiếng tim đập cũng không nghe rõ. Y nhìn bóng dáng đang đi trên sợi dây thừng đó, không nhịn được tưởng tượng ra cảnh hắn ngã xuống từ trên dây thừng, bất ngờ dâng lên một sự sợ hãi không thể nói thành lời, tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, không thể hít thở nổi.



Đúng lúc y không nhịn được dịch bước chân lên trước, muốn tiến gần đến sợi dây thừng hơn, trước mắt bất ngờ lóe sáng. Ánh đèn màu vàng cam tuyệt không nên xuất hiện đã bao vây xung quanh Hoắc Quyết, gắt gao vây lấy hắn.



Hô hấp của Dương Vũ Hi trở nên nặng nề hơn.



Ánh đèn đến từ đối diện vực, trên vực tối đen thăm thẳm ánh lửa sáng rực một vùng, thấp thoáng có thể nhìn thấy một bóng người đang đứng ở giữa ánh lửa.



Cự ly của đám người Tịch Đình Vân không nhìn rõ bóng người ở giữa ánh lửa, nhưng Hoắc Quyết nhìn thấy rất rõ ràng, dáng vẻ quen thuộc đó cho dù có ẩn trong góc tối hắn cũng có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.



Huống Chiếu không nói lời nào nhìn Hoắc Quyết từng bước từng bước đi về phía mình, đến khi cách một xích mới vươn tay ra dìu. (1 xích = 1/3m)



Hoắc Quyết như không nhìn thấy, bước từ trên dây thừng xuống.



Huống Chiếu thở dài nói: “Nếu như ngươi muốn tới, nói cho ta một tiếng là được rồi, cần gì phải mạo hiểm như vậy chứ.”


Hoắc Quyết trầm mặc.



“Đó là lần cuối cùng ta gặp phụ thân ngươi, nhìn hắn rất tiều tụy, một chút cũng không giống Nam Cương vương luôn làm rung chuyển đất trời. Câu đầu tiên hắn nói khi nhìn thấy ta chính là: Nếu ngươi mất đi võ công rồi thì sẽ thế nào.” Nét cười của Huống Chiếu thêm khổ sở, “Một câu nói, lại có thể khiến cho ta không thể nói được bất cứ điều gì. Ta còn không thể nào tưởng tượng ra bộ dạng mình khi mất hết võ công, nữa là một người cao ngạo như hắn.”



Khuôn mặt của ông ta nhảy nhót trong ánh đèn.



“Ta biết không thể khuyên nổi hắn, chỉ có thể khuyên mẫu thân của ngươi. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn quyết định đi khỏi. Lúc đầu, ta còn cho rằng bởi vì nàng từ nhỏ đến lớn đều thuận lợi, không chịu nổi sự thống khổ khi trượng phu hỷ nộ vô thường, sau đó mới biết nàng làm như vậy là có nguyên nhân khác. Bởi vì, nàng không muốn đứa con của mình có một phụ thân bị điên.”



Huống Chiếu ngừng một lát, nhìn Hoắc Quyết nói: “Đứa con mà nàng nói không phải chỉ ngươi.”



Mày của Hoắc Quyết hơi hơi chau lại, không biết là vì câu nói nào của ông ta.



Huống Chiếu nói: “Lúc đó nàng đã sinh ra một đứa bé. Lúc đầu nàng không muốn cho người khác biết là vì sợ ngươi không vui, sau đó là vì sợ Nam Cương vương khi tẩu hỏa nhập ma làm tổn hại đến nó.”



Hoắc Quyết hỏi: “Ông đang nói, mẫu thân trốn tại nơi này là để yên tâm nuôi dưỡng đứa bé?”



“Đúng, mà cũng không đúng.” Huống Chiếu thấy vẻ mặt hắn không kiên nhẫn, vội nói: “Bởi vì đứa nhỏ đó không ở bên người nàng.”



“Vậy ở đâu?”



“Ta cũng không biết.” Huống Chiếu nói, “Mẫu thân ngươi không nói.”



Hoắc Quyết híp mắt lại.



Huống Chiếu thở dài nói: “Ta dù sao cũng là người làm chủ Huống gia. Cho dù mẫu thân ngươi chịu nói tất cả tâm sự cho ta người anh này, cũng chịu dựa dẫm vào ta, nhưng tuyệt không chịu để giọt máu của Nam Cương vương nằm vào tay ta. Nàng dù sao cũng là Nam Cương vương phi, tất nhiên sẽ suy nghĩ cho Nam Cương vương.”



“Những gì ông cần nói đã nói xong chưa?” Hoắc Quyết hỏi.



Huống Chiếu nói: “Nói xong rồi.”



Hoắc Quyết xoay người đi ra ngoài.