Xuất Sao

Chương 39 :

Ngày đăng: 14:34 18/04/20


Ba lan bất kinh (9) – Còn phải tùy theo vương gia.



Hai người cùng bỏ đi, lại một trước một sau trở về, tuy không nói gì, nhưng Dương Vũ Hi nhìn sắc mặt âm trầm của Hoắc Quyết, biết rằng nhất định đã có chuyện gì xảy ra. Có điều bọn họ không nói, ông cũng không tiện hỏi, chỉ lặng lẽ làm những việc cần làm.



Tịch Đình Vân lên lầu chẳng bao lâu, đi xuống lại thành một người khác. Nếu như dùng tám chữ để hình dung khuôn mặt này thì chỉ có thể là xấu xí thô tục, diện mạo khó ưa. Nếu như gặp người như thế này ở một nơi khác, bất kể hắn là người không thể nhìn vẻ bề ngoài hay là bản tính bộc lộ trên khuôn mặt, Dương Vũ Hi đều sẽ không để ý đến. Người của Nam Cương vương phủ đã nhìn quen mỹ mạo của Hoắc Quyết và những đại mỹ nhân thỉnh thoảng được gửi tới từ những địa phương khác, khó tránh khỏi việc chê bai. Cũng may mấy bộ y phục trên người y Dương Vũ Hi đều biết, cho nên nhìn thấy một bộ mặt mới cũng chỉ hơi ngẩn người, rất nhanh liền phản ứng lại.



Tịch Đình Vân giải thích: “Mưa to quá.”



Thì ra khuôn mặt dịch dung rất dễ bị nước mưa làm hỏng. Dương Vũ Hi cảm thấy mình lại biết được thêm nhiều điều. Có điều thay đổi dung mạo thì cứ thay đổi, tại sao lại phải thay thành một khuôn mặt… thiên nộ nhân oán đến thế chứ?



Mưa vừa ngớt một chút, Hoắc Quyết liền hạ lệnh lên đường.



Dương Vũ Hi chỉ huy người đặt hòm gỗ và quan tài lên xe kéo.



Hoắc Quyết cau mày: “Cái gì?”



“Y phục và thảm.” Dương Vũ Hi mặt không đổi sắc nói: “Sợ giữa đường gặp mưa.”



Hoắc Quyết liếc nhìn Tịch Đình Vân thong thả đi ra, ánh mắt quét qua khuôn mặt y một cái, không nói lời nào, xoay người lên ngựa.



Đường trơn, ướt khó đi, lại thêm quan tài, khiến cho đám người Hoắc Quyết lòng nóng như lửa đốt, đến nửa đêm, cũng mới chỉ đi được mười mấy dặm đường. Cũng may mưa không quá to, đường phía trước dễ đi hơn nhiều.



Hoắc Quyết vốn định tiếp tục lên đường, lại nghe thấy Dương Vũ Hi vỗ ngựa lên trước nhỏ giọng nói: “Tịch đại nhân có chút không ổn.”



Hoắc Quyết mím môi nói: “Tùy y.”



Dương Vũ Hi biết hắn hiểu sai ý của mình, giải thích: “Tịch đại nhân tinh thần có chút không phấn chấn.” Diện cụ trên mặt Tịch Đình Vân tuy rằng rất sống động, nhưng dù sao cũng khó có thể thể hiện khí sắc của y, chỉ có thể phán đoán qua thần thái và động tác.



Hoắc Quyết trầm mặc lúc lâu, “Tạm nghỉ tại chỗ một canh giờ.”



“Vâng.”



“Có gừng không? Nấu một bát canh gừng.”



“Vâng.”



Lúc biết rằng được tạm thời nghỉ tại chỗ, Tịch Đình Vân thở phào một hơi dài, lặng lẽ xoay người xuống ngựa, ngồi dựa vào gốc cây. Người nóng như lửa đốt, nhưng thân thể vẫn cứ không kiềm được run rẩy, vừa nóng vừa lạnh. Y biết mình phát sốt, cầm lấy bình nước uống liền mấy hớp, sau đó dựa vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần.



Một bàn tay lạnh như băng sờ lên trán y.



Tịch Đình Vân giật mình ngồi thẳng dậy.



Thì ra là Dương Vũ Hi. Ông ta cau mày hỏi: “Tịch đại nhân thân thể không thoải mái sao?”



Tịch Đình Vân ngồi thẳng, nói: “Phong hàn thôi, không sao cả.”




Na Phi Long vừa yên tâm được một chút liền căng thẳng. Hắn biết, cửa này nếu như không qua được, cái mạng này của mình có thể coi như không sống qua được hôm nay rồi. “Là Huống Chiếu!” Hắn nắm chặt nắm tay ra vẻ phẫn nộ: “Khó khăn lắm ta mới cứu được vương phi ra khỏi nơi không nhìn thấy ánh nắng mặt trời đó, ai ngờ nàng lại nhanh như vậy liền… Thế này làm sao ta còn mặt mũi gặp lão vương gia dưới suối vàng nữa!”



Hoắc Quyết lặng yên xem hắn gào khóc, như thể đang xem xiếc khỉ, đợi hắn gào khóc kha khá rồi mới nói: “Sao ngươi biết được mẫu phi ở chỗ Huống Chiếu?”



Na Phi Long đáp: “Bao nhiêu năm nay, ta vẫn luôn chú ý tìm kiếm tung tích của vương phi. Tuy rằng Huống Chiếu rất cẩn trọng, rất ít khi đi thăm vương phi, nhưng lâu dần, ít nhiều cũng sẽ để lộ dấu vết. Ta đã nhận ra từ việc hắn điều động nhân lực, lưu động tiền của, còn có xu hướng hành động của bản thân. Đáng tiếc là, vẫn chậm một bước. Nếu như ta phát hiện sớm hơn một chút, cứu vương phi ra, nàng đã không phải chịu khổ nhiều như thế.”



Tịch Đình Vân bắt đầu bái phục Na Phi Long rồi. Nhìn từ phía y, diễn xuất của Na Phi Long vẫn chưa đến mức xuất thần nhập hóa, nhưng cũng đã đến trình độ thu phát tự nhiên, chẳng trách chỉ dựa vào một diện cụ mà không ngừng thoát khỏi truy sát, nếu như không phải gặp phải mình, chỉ sợ lúc này hắn vẫn còn tiêu diêu ngoài kia.



Na Phi Long thấy Hoắc Quyết vẫn không có bất cứ phản ứng nào, lại nói: “Sau khi ta cứu vương phi ra, Huống Chiếu không ngừng truy sát ta, ta không còn cách nào khác mới phải giấu vương phi vào trong hòm gỗ, hy vọng có thể tránh được tai mắt của Huống Chiếu, mang về Nam Cương vương phủ. Không ngờ vẫn không thoát khỏi độc thủ của Huống Chiếu!”



Tịch Đình Vân ngây ra một lúc. Nghe ngữ khí của Na Phi Long, dường như không biết vương phi là bị ngột chết trong hòm gỗ.



Quả nhiên khi nghe Hoắc Quyết nói hòm gỗ không có lỗ thông khí, sắc mặt Na Phi Long đại biến, rốt cuộc của hiểu ra nguyên nhân cái chết của vương phi, sắc mặt lập tức cùng màu với bức tường, trắng bệch rợn người.



Hoắc Quyết nói: “Ngươi có thể nhắm mắt được rồi” Hắn chậm rãi đứng dậy.



“Đợi đã!” Na Phi Long hoảng loạn kêu to, “Ngươi không thể giết ta.”



“Ta không thể giết ngươi?” Hoắc Quyết trào phúng hỏi ngược lại.



Na Phi Long nói: “Ta chết không nhắm mắt không quan trọng, nhưng nếu như ta chết rồi, thiên hạ sẽ không còn ai có thể báo thù cho lão vương gia.”



Hoắc Quyết nói: “Phụ vương của ta là tự sát thân vong.”



“Ha ha ha!” Na Phi Long ngẩng đầu cười to, “Lão vương gia một đời anh hùng không ngờ lại sinh ra một người con hồ đồ! Lão vương gia là một nhân vật anh hùng biết bao, sao có thể có hành động của một tên Nho phu cơ chứ!”



“Ông ấy luyện công tẩu hỏa nhập ma.”



“Võ công của lão vương gia đã đạt đến đỉnh cao, sao có thể dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?”



Hoắc Quyết nói: “Ngươi biết rõ ta sẽ không tha cho ngươi.”



Sắc mặt của Na Phi Long chợt cứng ngắc, lúc lâu mới cúi đầu bi thương nói: “Ta biết. Có điều, trước khi ta chết, ta có hai tâm nguyện. Nếu như vương gia có thể hoàn thành giúp ta, vậy thì ta sẽ nói hết những gì mình biết một cách chân thực nhất, tuyệt không giấu giếm.”



Hoắc Quyết xoay người, quay lưng lại với hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang trầm tư.



Na Phi Long nói: “Nói thực, ngày đó phái sát thủ thích sát vương gia không phải là Vị Tân em họ ta, mà là ta! Sau khi sự việc thất bại, Vị Tân sợ vương gia không tha cho Na thị, mới thương lượng với ta kế hoạch lấy mận thay đào, tự nguyện chết thay.”



Điều này, trước kia Tịch Đình Vân cũng từng nghĩ tới, nhưng tận tai nghe hắn nói ra, vẫn cảm thấy khá ngạc nhiên.



“Lúc này ta kể chuyện đó ra, không phải là muốn cầu vương gia tha thứ, mà là để nói với vương gia, ta đã quyết tâm xuống suối vàng. Người sắp chết không nói dối bao giờ, xin vương gia hãy rộng lượng, hoàn thành tâm nguyện của ta.”



Hoắc Quyết cuối cùng cũng quay người lại: “Nói.”