Xuất Sao
Chương 47 :
Ngày đăng: 14:35 18/04/20
Kinh cung chi điểu (7) – Các ngươi hãy bồi táng theo hắn đi.
Na phủ âm u tịnh mịch dường như lập tức sống dậy, thị vệ lách ra từ trong bóng đêm, lửa càng lúc càng sáng, khiến Tịch Đình Vân, Hoắc Quyết cùng đối thủ của họ lộ rõ trước mắt nhau.
Có điều thị vệ chỉ đứng ngoài, hoàn toàn không có ý tiến lên trước tham chiến.
“Tứ ca, ta đến giúp huynh!”
Người bị Hoắc Quyết ném vào trong nước rất nhanh liền bò lên, hợp tác với đối thủ của Tịch Đình Vân, một trái một phải liên thủ.
Tịch Đình Vân tay không tấc sắt, ứng phó vốn đã tốn sức, lại thêm một đối thủ phối hợp ăn ý, lập tức như trứng chọi đá, cực kỳ nguy hiểm. Cũng may khóe mắt Hoắc Quyết từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi y, vừa thấy y vào thế hạ phong, lại làm trò cũ, một chiêu đòn gió.
Đối phương nào có thể lại bị lừa, không những không tránh né, ngược lại còn hứng lấy ngòi bút.
Hoắc Quyết cười lạnh một tiếng, ngòi bút nhè nhẹ điểm lên mũi kiếm của hắn, “Rơi.”
Người đó chỉ cảm thấy bàn tay tê dại, trường kiếm quả nhiên ứng thanh rơi xuống.
Ba người còn lại nhân cơ hội tấn công hai bên trái phải và lưng Hoắc Quyết.
Vai Hoắc Quyết chợt run lên, thân thể như không xương, mềm nhũn trượt qua ba vũ khí khác nhau, không chút tiếng động đến bên Tịch Đình Vân, vươn tay giữ lấy bả đao đang nhắm vào Tịch Đình Vân, giật về phía mình. Đối phương trong lúc không đề phòng, bàn tay bị nắm lấy dùng sức trầm xuống, mũi đao xoay chuyển, xoẹt xuống đùi Hoắc Quyết.
Thân thể Hoắc Quyết hơi nghiêng đi, mũi đao cũng nghiêng theo, vừa hay đón lấy đoản kiếm đâm từ phía sau lên.
Mũi kiếm và mũi đao tiếp xúc, vang lên một tiếng “đinh” chói tai, liền đồng thời rời khỏi tay.
Hoắc Quyết nhân lúc chúng còn ngây ra, nhanh chân trượt đến bên Tịch Đình Vân, một tay nắm lấy cánh tay Tịch Đình Vân, một chân đá bay đại hán áo ướt sũng đang lao lên từ phía trước, thấp giọng nói: “Đi.”
Tịch Đình Vân cũng không nghĩ nhiều, bước chân vừa chuyển, nhảy lên cầu theo hắn.
“Ha ha ha, Na Phi Trùng, ngươi có dám đến chỗ ta ông nội ngươi ăn một bát vằn thắn không?” Tiếng hò hét tạm ngừng một lúc của Trọng Thiết Hoàn lại lần nữa vang lên, hơn nữa còn là một câu không đầu không đuôi.
Thế nhưng Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết trong lòng lại hiểu rất rõ. Hắn nhất định đang lo lắng cho an nguy của bọn họ, cho nên mượn lời thăm dò, xem mình có chủ động ra mặt liên lạc hay không. Đã đến nước này, bọn họ và Na Phi Long có thể nói là đã đến mức không phải ngươi chết thì là ta chết, không chết không thôi, đương nhiên không cần giấu giếm nữa.
Hoắc Quyết nói: “Chúng ta bị lộ rồi.”
“Hả?”
“Vì ngươi đó.”
“Tôi?” Trọng Thiết Hoàn trợn trừng há hốc miệng.
Tịch Đình Vân thấy Hoắc Quyết không có ý giải thích, cười gượng một tiếng nói: “Có lẽ là do trên người có mùi vằn thắn.”
Trọng Thiết Hoàn tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, “Cũng tốt, dù sao sớm muộn gì cũng động thủ, ra tay muộn không bằng ra tay sớm. Đúng rồi, Các ngươi vẫn còn một bằng hữu phải không?”
“Hoắc Quyết!” Na Phi Long cuối cùng cũng xuất hiện.
Bên cạnh hắn, chín tên Phi Ưng xếp thành một hàng ngang, vây lấy hắn ở giữa.
“Ngươi không cần cái mạng của Xá Quang nữa sao?” Hắn đắc ý nhìn Hoắc Quyết.
Hoắc Quyết thấy người Trọng Thiết Hoàn mang đến bảo vệ bọn họ ở giữa, dứt khoát dừng tay nói: “Muốn cái mạng của hắn, không phải là ngươi sao?”
Trọng Thiết Hoàn đại khái cũng hiểu được đầu cua tai nheo, đứng ngay sau Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân, lớn tiếng nói: “Na Phi Trùng, bắt người làm con tin mà cũng là hảo hán sao?”
Na Phi Long nói: “Ta chỉ biết thắng làm vua thua làm giặc!”
Hoắc Quyết nói: “Ngươi vĩnh viễn không thể nào thành vua được đâu.”
“Vậy sao?” Na Phi Long nói, “Ngươi chắc hẳn đã nếm qua sự lợi hại của Thập Nhất Phi Ưng rồi phải không? Từ trước tới nay vẫn chưa có ai sống mà thoát khỏi bàn tay bọn họ.”
Hoắc Quyết nói: “Đấy là vì…” Sắc mặt hắn chợt biến, thân thể dùng sức tông vào Tịch Đình Vân, một tay nhanh như cắt nắm về phía sau. Một chủy thủ xoẹt qua eo lưng hắn, bị hai ngón tay hắn kẹp chặt.
Tịch Đình Vân loạng choạng nửa bước, nhanh chóng liếc nhìn Trọng Thiết Hoàn đang nắm lấy chuôi chủy thủ, không nói hai lời, dìu Hoắc Quyết chạy thẳng.