Xuất Sao

Chương 57 :

Ngày đăng: 14:35 18/04/20


Điểu phục thú cùng (7) – Ta đã thành gia, là chủ một gia đình rồi.



Vọng Nam phủ và Vũ Nhiên đồng thời phát binh, nam bắc tiến công, Nam Cương trước và sau đều gặp địch, lại thêm Huống Chiếu giở trò bên trong, Bàng Tiểu Đại, Nhan Sơ Nhất và Bình Chủ mỗi người đánh một ngả, hình thế không hề lạc quan.



Chuyện này tuy Hoắc Quyết không nhắc tới, nhưng không có nghĩa là Tịch Đình Vân không biết.



Ngày hôm sau, Hoắc Quyết sáng sớm đã dậy sửa soạn quần áo.



Tịch Đình Vân nằm dài trên giường vờ ngủ.



Trước lúc đi, Hoắc Quyết nhịn không được kéo y dậy, hôn một cái thật sâu.



Mắt Tịch Đình Vân khép hờ nhìn hắn.



“Đợi ta trở về.” Hoắc Quyết nói.



Tịch Đình Vân xoa xoa tóc hắn, “Sao không buộc đuôi sam dựng nữa?”



Vẻ mặt Hoắc Quyết vừa đắc ý vừa ngạo mạn, “Ta đã thành gia, là chủ một gia đình rồi, thiên hạ còn kẻ nào dám xem thường ta?”



Tay Tịch Đình Vân thuận theo trán hắn trượt xuống bên má, nhẹ nhàng vuốt ve một lúc, “Thiên hạ vốn không có kẻ nào dám coi thường ngươi.”



Hoắc Quyết nhìn thần sắc lười nhác của y, hận không thể đè y xuống lần nữa, đáng tiếc Dương Vũ Hi cực kỳ đúng giờ xuất hiện ở cửa phòng. “Đợi ta trở về, chúng ta cùng đến núi Bình Đỉnh, rồi cùng trở về Nam Cương.”



Tịch Đình Vân mím môi, một lúc lâu không nói.



Dương Vũ Hi bắt đầu nhỏ giọng gọi trước cửa.



Hoắc Quyết thấy Tịch Đình Vân không nói gì, trong lòng nhất thời có chút sốt ruột, bàn tay nắm tay y khẽ siết chặt, sắc mặt trầm xuống, “Huynh không chịu sao?” Hắn bất ngờ nhặt lên y phục tối qua ném trên đất của Tịch Đình Vân lên, nhét vào lòng y.



Tịch Đình Vân nghi hoặc nhìn hắn.



“Chúng ta cùng đi.” Hoắc Quyết nói.



Tịch Đình Vân thở dài nói: “Rất bất tiện.”



Hoắc Quyết càng tỏ ra không vui, “Bất tiện chỗ nào?”



“Ngươi muốn đánh Vọng Nam phủ, ta lại là tổng quản đại nội. Nếu như ta xuất hiện trong quân doanh, khó tránh khỏi tạo cơ hội cho kẻ xấu công kích.”



Hoắc Quyết híp mắt lại, “Huynh không tin ta?”



“Ta hứa với ngươi.” Tịch Đình Vân thấp đầu nắm lấy tay hắn, “Đợi ngươi trở về.”



Hoắc Quyết không dễ bị lừa, truy vấn: “Sau đó thì sao?”



“Cùng đi núi Bình Đỉnh, rồi lại cùng trở về…” Tịch Đình Vân ngẩng đầu lên, trên mặt tỏ ra hoàn toàn hướng tới viễn cảnh hắn đã vạch ra, “Sau đó ở lại Nam Cương vương phủ.”



Hoắc Quyết bổ sung: “Vĩnh viễn.”



“Ừm.”



“Ừm cái gì?” Hoắc Quyết cố chấp từng chữ.
Tịch Đình Vân vứt đao xuống, lấy ra khăn tay lau mặt mũi của Khương Hà Đào, sau đó móc ra lọ lớn lọ bé, bắt đầu loay hoay với thi thể.



Lúc đầu y không hề có ý định đóng giả Khương Hà Đào, thế nhưng phản ứng của Khương Hà Đào khiến y thấy kỳ lạ. Y tự thấy trong lời nói của bản thân vừa rồi không để lộ bất cứ kẽ hở lớn nào, tại sao Khương Hà Đào không nói hai lời đã hạ độc thủ, dường như biết chắc rằng y đang nói dối. Trong này nhất định còn có chuyện y chưa biết.



Sau khi y dịch dung xong, đổi y phục với Khương Hà Đào, mới cầm lấy đại đao dính máu, học theo dáng vẻ đi lại của Khương Hà Đào, ngang tàng đường hoàng trở về tìm đồng bạn.



Toàn thân y thấm đẫm máu, bộ dạng dữ dằn dọa người, không chỉ người đi đường tránh né, ngay cả đồng bạn nhìn thấy y cũng phải sửng sốt, nhao nhao tiến lên hỏi han.



Tịch Đình Vân nói: “Tên đó lừa ta, ta giả vờ mắc lừa, nhân lúc hắn không phòng bị liền giết chết hắn rồi.” Nói lại y nguyên nôi dung cuộc nói chuyện giữa mình và Khương Hà Đào một lượt, chỉ giấu đi tình tiết hai tấm lệnh bài, quan sát phản ứng của bọn chúng.”



Những người khác nhìn thấy bả đao đẫm máu đều tin tưởng không chút nghi ngờ. Một người trong đó cười nói: “Tên đó thật không có mắt! Những lời này gặp phải người khác còn có thể gạt được, nhưng Khương đại nhân là hộ vệ thiếp thân của Hình đại nhân, tên đó tìm tới đại nhân, không phải là tự tìm đường chết rồi sao?”



Tịch Đình Vân lần này mới biết thì ra bản thân có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, không ngờ lại đụng phải thị vệ thiếp thân của Hình Kỳ Chương.



Người khác nói: “Đúng vậy, còn nói trở về sẽ nói tốt với Hình đại nhân, đúng là mắc cười! Hình đại nhân không phải đang ở đây sao?”



Những người khác cũng cười lớn.



Tịch Đình Vân trên mặt cũng cười theo, trong lòng lại dậy sóng. Như lời hắn nói, lời nói dối của mình từ đầu đã đầy rẫy lỗ hổng rồi, chẳng trách đối phương không tin. Có điều bọn chúng nói Hình Kỳ Chương đang ở đây… Chẳng lẽ là nói trong số những binh sĩ này có một người là Hình Kỳ Chương?



Ánh mắt y liếc nhanh qua khuôn mặt những người khác, dường như muốn tìm ra dấu vết của “Hình Kỳ Chương”, thế nhưng biểu cảm của người nào cũng đều rất chất phác bộc trực, thực sự không có chút nào giống với Hình Kỳ Chương biết co biết duỗi năng văn năng võ trong truyền thuyết.



Cũng may, rất nhanh có người đã giải nỗi nghi hoặc của y, “Đại nhân, chỗ này người đông phức tạp, chúng ta vẫn nên sớm trở về gặp Hình đại nhân thôi?”



“Được.” Tịch Đình Vân thu đao về, trà trộn vào giữa bọn họ, thuận theo đường lớn, đi xuống thị trấn dưới. Nếu như y nhớ không nhầm, hẳn là trấn Giang Liễu.



Trần Giang Liễu vẫn đẹp như trước. Nhìn non nước nơi đây tuyệt không ngờ được Nam Cương đang khói lửa ngày đêm.



Tịch Đình Vân khệnh khạng theo bọn họ đi vào thanh lâu thị trấn.



Đây là lần thứ hai y tới, cũng mang diện cụ, nhưng bên cạnh lại không có Hoắc Quyết.



Tịch Đình Vân tự giễu cười cười. Đã lựa chọn rồi, sao còn mãi trăn trở?



Tú bà đi ra chào mời, cười tủm tỉm đưa bọn họ lên lầu vào một gian phòng riêng.



Tịch Đình Vân cảm thấy hiếu kỳ với vị tú bà này. Lúc trước y và Hoắc Quyết nghe trộm Na Phi Long giao dịch, tú bà rõ ràng biết nhưng làm ra vẻ không biết, y còn tưởng rằng tú bà là người của Nam Cương vương phủ, lúc này nhìn lại, chỉ sợ không đơn giản như thế.



Tú bà lại đưa y phục đến, Tịch Đình Vân ngay trước mặt tất cả mọi người, thoải mái thay y phục.



Có đồng bạn hỏi: “Không thay đồ trong sao?”



Tịch Đình Vân không để tâm phất phất tay nói: “Đàn ông con trai sạch sẽ như thế làm cái gì?”



Người người khác cười lớn.



Cửa bất ngờ bị mở ra, một cái đầu thò vào, cười hi hi nói: “Các ngươi đều ở hết đây à.”



Tịch Đình Vân nhìn thấy hắn, trong lòng chợt trầm xuống.



Tiểu Sơn. Nếu như hắn ở đây, Phương Hoành Tà còn ở xa sao?