Xuất Sao

Chương 59 :

Ngày đăng: 14:35 18/04/20


Điểu phục thú cùng (9) – Hắn thực sự tới rồi!



“Tất nhiên là ở Vũ Nhiên.”



“Ai mới là thật?”



“Là thật hay là giả quan trọng sao?”



Tịch Đình Vân chợt hiểu. Đối với Vũ Nhiên mà nói, điều quan trọng là cái danh công chúa Tế Yêu, chứ không phải là bản thân công chúa Tế Yêu.



“Uống xong chén trà này, huynh chuẩn bị đi đâu?”



Tịch Đình Vân trầm mặc không nói.



Văn Tư Tư biết y từ trước đến nay vẫn luôn giấu kín tâm tư, nếu như người khác không chủ động biểu hiện gì, chỉ sợ khó có thể tách được miệng y ra, mớm lời nói: “Hoắc Quyết tuy rằng hơi nhỏ một chút, nhưng không thiếu phẩm chất của một minh chủ. Chim khôn chọn cây lành mà đậu, ta nghĩ Phủ chủ sẽ không trách tội đâu.”



Tịch Đình Vân ngạc nhiên nhìn hắn.



Văn Tư Tư cười nói, “Đáng tiếc huynh không thể đến Thiên Cơ phủ.” Thiên Cơ phủ ở ngay dưới mí mắt của hoàng đế, dựa vào sắc mặt của hoàng đế mà tồn tại qua ngày, sao có thể cướp người của hoàng đế.



“Ta vừa nghe ngươi nói Phủ chủ định bế quan, là luyện huyết công sao?”



Văn Tư Tư nói: “Tính toán ngày giờ, cũng sắp rồi.”



Tịch Đình Vân nói: “Ta đã tìm được người xuất chiến.”



“Hoắc Quyết đồng ý rồi?” Văn Tư Tư thực sự kinh ngạc. Trong lúc Nam Cương sóng gió biến đổi khó lường, tương lai chưa rõ, Hoắc Quyết lại có thể đồng ý ứng chiến? Vậy thì người đó nếu như không phải kỳ tài hiếm có thì cũng là đầu óc có vấn đề rồi.



Tịch Đình Vân nói: “Ta đi về phía bắc.”



Văn Tư Tư ngạc nhiên.



“Người xuất chiến, Hạ Cô Phong.”



Văn Tư Tư rất nhanh thu hồi sự kinh ngạc, trầm ngâm một lúc, mới nói: “Ta sẽ bẩm báo Phủ chủ.”



Tịch Đình Vân nói: “Thư tín qua lại sẽ lãng phí thời gian vô ích.”



“Hay là huynh trở về kinh thành, đích thân nói với Phủ chủ?”



“Ta tạm thời không trở về.”



Văn Tư Tư nhìn y ra chiều suy nghĩ, “Vậy lúc nào trở về?”



Tịch Đình Vân cầm chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm nói: “Đi khỏi không tốt hay sao?”
Nhớ lại tin đồn Huống Chiếu binh bại lúc trước nghe được, Tịch Đình Vân trong lòng nảy sinh một suy nghĩ. Chẳng lẽ… là Huống Chiếu?



Trên thuyền chừa lại sáu người, cộng thêm đám người A Thiểu mười chín người và sáu chiếc rương, vừa khéo ních vừa.



Chủ thuyền thở phào nhẹ nhõm, muốn đưa tay đỡ giúp rương, lại bị đẩy sang một bên.



Những chiếc rương như một bức tường, tách biệt A Thiểu bọn họ và đám người Tịch Đình Vân. Tịch Đình Vân nghe thấy người bên cạnh hừ một tiếng rất khẽ. A Thiểu lập tức đứng dậy, chỉ vào mũi hắn hỏi: “Ngươi hừ cái gì?”



Người đó sợ hãi, hoảng sợ lắc đầu.



A Thiểu rút trường đao bên người thị tòng ra, xoay tay một cái, tóc trên đỉnh đầu người đó liền bị cắt bằng. Nàng ta nhìn hắn chăm chăm, lạnh lùng nói: “Ngươi nếu như dám lộn xộn phát ra tiếng kết cục sẽ giống như đám tóc này đấy.”



Người đó sợ tới mức hét cũng hét không ra tiếng, hai tay ôm chặt đỉnh đầu, run rẩy lẩy bẩy.



A Thiểu tra đao vào vỏ, ngồi phịch bên cạnh rương, ngây người nhìn bến sông.



Những người khác lần lượt lên thuyền.



Tịch Đình Vân nhìn thấy một người thân hình hơi giống Huống Chiếu, nhưng khoác áo choàng, đeo mặt nạ, toàn thân gói bọc như cái bánh trưng, trong lòng thầm sinh nghi. Chẳng lẽ là kế lấy mận thay đào, điệu hổ ly sơn?



Chủ thuyền khom người cởi dây thừng.



Đột nhiên nghe thấy phập một tiếng, thân thuyền chấn động.



A Thiểu bất ngờ đứng dậy, rút ra mũi tên cắm trên sàn thuyền, sắc mặt đại biến.



Hồng vũ kim tiễn!



Nam Cương vương.



Tịch Đình Vân nhìn khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, trái tim nhảy lên thùm thụp.



Hắn đến rồi!



Hắn thực sự đã đến rồi!



Chỉ thấy bạch mã trên bờ hí dài, thanh trường thương gõ gõ vào chủ thuyền hai chân đã nhũn ra vì sợ. chủ thuyền đầu không quay lại cứ quỳ rạp xuống đất xin tha: “Hảo hán tha mạng!”



“Đi.” Hoắc Quyết thu lại trường thương.



Chủ thuyền lảo đảo chạy đi, vừa hay gặp được binh lính canh gác bến sông, gào thét thảm thiết chạy qua.



Hoắc Quyết cũng không quay đầu lại, rút ra một mũi tên từ trong hộp đựng tên, thuận tay bắn về phía sau.