Xuất Sao
Chương 69 :
Ngày đăng: 14:35 18/04/20
Cùng truy mãnh đả (9) – Tướng công cõng thiếp.
Hoắc Quyết cúi đầu ăn mì, không để tâm đến hắn. Tịch Đình Vân hiền hòa cười cười, “Trứng gà này trông thật tươi ngon.”
Đại hán nói: “Sáng sớm vừa gom ở trong thôn đó, đáng tiếc chạy cả ngày trời chẳng bán được bao nhiêu. Chẳng bằng đại nương lấy mấy quả?”
Tịch Đình Vân lắc đầu nói: “Chúng tôi đi đường, mang theo trứng bất tiện lắm.”
“Cũng đúng, những thứ này không thể để va chạm được. Hai cụ đi đâu thế?”
“Chúng tôi đi…”
Lời vừa nói một nửa liền bị tiếng huyên náo bất ngờ ngắt quãng.
Đại hán quay đầu lại, liền thấy một đám quan binh tay cầm tranh, la hét thuận theo đường lớn tìm kiếm lục soát, thấy người liền bắt.
Tịch Đình Vân kinh hãi rúc vào trong lòng Hoắc Quyết.
Hoắc Quyết ôm lấy y trốn vào một bên.
“Đứng lại!” Một tên quan binh nhanh tay nhanh mắt nhảy vào, một tay tóm lấy vai Tịch Đình Vân.
Tịch Đình Vân thét lên một tiếng, thân thể đổ về phía sau, ngửa mặt ngã ngồi trên đất, trong tay vẫn nắm chặt lấy tay Hoắc Quyết không chịu buông, miệng không ngừng gọi: “Tướng công, tướng công, chết mất…”
“Ngươi, ngươi buông bà ấy ra…” Hoắc Quyết sợ hãi run rẩy cả người, nửa quỳ, hai tay gắt gao nắm lấy cổ tay y.
Quan binh nhìn rõ mặt bọn họ, quay người muốn đi, đại hán lúc trước ngồi ăn mì trên bàn thân thể bất ngờ nghiêng một chút, va phải người quan binh. Tên quan binh không kịp đề phòng, bị đụng lùi về phía sau, chân giẫm lên cẳng chân của Tịch Đình Vân.
Tiếng xương gãy răng rắc vang lên.
Tịch Đình Vân kêu đau một tiếng, cả người bám lên người Hoắc Quyết, thân thể run rẩy không thôi, mồ hôi lạnh trên trán lã chã rơi xuống, hai tay gắt gao ôm lấy Hoắc Quyết, dường như muốn chia sẻ một nửa nỗi đau trên người của mình với người bạn đời.
Hoắc Quyết cúi đầu xuống, tư thế có chút kỳ quái, dường như muốn ôm nương tử mình đứng dậy, lại giống như bị nương tử ôm quá chặt, muốn giằng ra.
Hoàng đế hồ nghi nhìn ông ta.
“Hoàng thượng hẳn vẫn còn nhớ chuyện Nam Cương vương phi bị chính anh trai ruột của mình là Huống Chiếu bắt nhốt chứ?”
“Ừm.”
“Bức thư đó tuy khiến Tịch Đình Vân tạm thời được Hoắc Quyết tin tưởng, nhưng nếu như Nam Cương vương phi đột ngột chết, sẽ lộ ra chuyện nàng ta bị Huống Chiếu giam giữ bao nhiêu năm, đến lúc đó Tịch Đình Vân, Huống Chiếu đều khó thoát khỏi hiềm nghi. Chúng ta liền có thể mượn tay Hoắc Quyết loại bỏ Tịch Đình Vân.”
Hoàng đế hỏi: “Nam Cương vương phi không phải đã chết rồi sao?”
“Đúng là chết rồi, nhưng chết trước mặt Hoắc Quyết, trong tay của Na Phi Long.”
“Điều này liên quan gì đến Phương Hoành Tà?”
“Na Phi Long và Huống Chiếu đều là người của Hình Kỳ Chương, Hình Kỳ Chương lại là tâm phúc của Phương Hoành Tà. Nếu không phải là ý của Phương Hoành Tà, Na Phi Long làm sao dám đột nhiên gây khó dễ như vậy.” Điều này đúng là oan cho Hình Kỳ Chương, lại càng oan uổng Phương Hoành Tà, Na Phi Long lúc đó trở mặt với Huống Chiếu, bắt vương phi là muốn bên sứt càng bên gãy gọng với Huống Chiếu.
Hoàng đế tất nhiên không biết được sự ảo diệu trong đó, còn cảm thấy rất có lý.
Thiên Tuế Gia nói: “Càng kỳ lạ hơn là, Hoắc Quyết dường như từ trước đến nay chưa từng nghi ngờ nguồn gốc của bức thư đó.”
Hoàng đế liếc ông ta một cái, nói: “Hắn mới tí tuổi, làm sao có thể nghĩ được nhiều như ông.”
Thiên Tuế Gia trong lòng có chút ảo não, kết cục bản thân trù tính kỹ lưỡng lại kết thúc như vậy. Ông ta thở dài một hơi nói: “Cho dù thế nào, Phương Hoành Tà một mình nắm giữ quyền lực trong triều, vẫn là không ổn.”
“Ông muốn thế nào?” Lòng tin của Hoàng đế đối với Phương Hoành Tà cuối cùng cũng dao động.
“Dùng thần chế thần.” (thần: thần tử, quan lại.)
Hoàng đế nhìn ông ta, “Chọn ai?”
“Thẩm Chính Hòa.”