Xui Xẻo, Chia Tay Đi

Chương 40 : Đế vương hay trung khuyển…

Ngày đăng: 10:27 18/04/20


Khi Ngôn Tư Diễn còn nhỏ, có người đã hỏi cậu, Ngôn Tư Diễn a, sau này cháu muốn lấy một người vợ như thế nào.



Tiểu Ngôn đáp, muốn một người giống như bà nội ấy.



Người lớn xung quanh đều mỉm cười, bởi trong mắt họ, những lời này chỉ là lời nói của một đứa trẻ ngây thơ, Ngôn Tư Diễn còn nhỏ không hiểu được, tìm một người vợ như bà nội thì có gì không đúng, chẳng lẽ nên tìm một người như vợ của đại thúc ở thôn đông? Hung ác còn hay mắng chửi người?!



Thế nên rất nhiều năm sau, trong tâm chí Ngôn Tư Diễn vẫn luôn kiên định tìm cho mình một người vợ biết chăm sóc chồng, nhưng những cô gái cậu quen đều luôn phải để cậu chăm sóc, mà còn thiếu tam giản tứ, ước mơ kiên định kia cùng dần biến mất trong thực tế, cuối cùng chính cậu cũng sắp quên mất nó.



Cho đến khi được bảo vệ, được giúp đỡ, cậu mới chợt nhớ lại mình đã từng có ước mơ vĩ đại đó, từ khi bà nội mất, cậu đã không còn dựa lại người khác nữa, vì trên đời này không ai lại giúp đỡ người khác vô điều kiện, đây không phải là do lạnh lùng, mà là cuộc sống quá vất vả, bọn họ đã không còn sức để giúp đỡ người khác.



Trong bữa tối, trên bàn ăn đặt một bát canh ba ba lớn, bát được làm bằng sứ trắng tinh xảo, trong canh còn có thể ẩn ẩn thấy một cái đầu ba ba, trong lòng Ngôn Tư Diễn có chút ấm áp, nhất thời không biết nên nói gì.



Cậu nhìn người đàn ông ngồi đối diện múc một chén canh đưa tới trước mặt cậu, tuy rằng khuôn mặt vẫn lạnh như băng, nhưng động tác rất ôn nhu, Ngôn Tư Diễn đột nhiên nghĩ, người đàn ông mang khuôn mặt người chết này, trừ cậu dám đòi hỏi anh, còn ai dám nữa?



Trong lòng cậu đã đưa ra một kết luận nào đó, nhưng rồi lại không khẳng định, cậu không phải nhân vật chính trong một bộ phim, chỉ vì một tình yêu mơ hồ mà khiến bản thân mệt mỏi, hơn nữa… Vương bát khí trên người Boss có mạnh đến mức nào, cũng không thể mạnh hơn sự xui xẻo của cậu, nên trước khi khẳng định tình cảm của mình vẫn là không nên nói ra, bằng không khiến cho anh xui xẻo tới mức gãy tay gãy chân thì làm sao, đến lúc đó không biết ai sẽ vì phần tình cảm này mà hối hận.



“Nghĩ gì vậy, uống canh đi.” Về đến nhà, lời nói của Tần Húc Cẩn trở thành lời ít ý nhiều, anh đặt canh xuống trước mặt Ngôn Tư Diễn, nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, nhíu nhíu mày.



Uống bát canh hương vị thơm ngon, Ngôn Tư Diễn rất nghiêm túc nghĩ một vấn đề, kỳ thực mấy thứ cậu dùng ở nhà Boss cho dù trừ hết một tháng tiền lương cũng không đủ, vì vậy cậu có thể xem là được người ta bao ăn bao ở còn bao tiền lương sao?



Một chén canh uống đến khi nhìn thấy đáy, Ngôn Tư Diễn chợt nhớ đến một từ, bao dưỡng. Tay cậu run lên, cái bát trong tay cũng thiếu chút nữa rơi xuống đất, nhìn về phía Tần Húc Cẩn, kỳ thật đây cũng không tính là bao dưỡng đi, ít nhất cậu còn không phục vụ đặc biệt. Nghĩ như vậy, Ngôn Tư Diễn cảm thấy, mình so với những người được bao dưỡng còn không bằng, dù sao người ta còn phục vụ, còn cậu chỉ biết ăn chơi.


Đào Dao cười nhạo: “Còn nói lan là tượng trưng của người quân tử, nực cười.”



“Hai người nếu ngại sống quá tốt, có thể đi Châu Phi từ thiện.” Tần Húc Cẩn lạnh lùng nhìn hai người.



Đào Dao và Mạt Lan ngoan ngoãn cúi người, Mạt Lan vội ho một tiếng: “Chủ nhân, chúng tôi chỉ quan tâm tới tâm tình của ngài và cậu Ngôn.”



Tần Húc Cẩn lạnh lùng nhìn anh.



Dưới ánh mắt mang lực sát thương cực lớn đó, Mạt Lan thua thảm, anh bất giác lùi ra phía sau mấy bước: “Tôi đi xem dạ lan hương trong vườn.” Nói rồi rất nhanh chuồn xuống lầu, khi đi qua Tần Húc Cẩn, còn run lên.



Đào Dao thừa dịp, đã lết a lết trở về phòng mình, muốn bọn họ đến Châu Phi? Cô lập tức biết tâm trạng của chủ nhân, là không tốt.



Tần Húc Cẩn đứng bất động ở hành lang rộng rãi, thật lâu sau anh mới nhẹ nhàng mở của ra, trong bóng tối truyền đến tiếng thở nhỏ, ánh mắt anh dừng trên thứ đang nằm trên giường, ánh mắt lạnh lùng trở nên ôn hòa hơn nhiều, đi đến bên giường, nhờ ánh trăng mờ ảo, ánh có thể nhìn rõ lông mi của người đó.



Không ai có thể từ bên người tôi cướp cậu đi, cho dù là cha mẹ của cậu.



Trừ khi… Cậu không muốn ở bên tôi nữa.



Tác giả lảm nhảm: Hôm nay Nguyệt Hạ muốn nói một việc rất quan trọng, khụ khụ, nội dung là thế này:



Hôm nay tại hạ thấy trên một trang web xuất hiện một tác giả cùng tên với tôi, càng trùng hợp là có mộtChương cùng tên với tôi, nội dung giống nhau. Đương nhiên nếu là tác phẩm của tôi được xuyên việt, tôi cũng không cảm thấy khó chịu, nhưng nếu cả bút danh và tác phẩm của tôi cùng xuyên qua, tôi cảm thấy rất bi thống. Vì thế Nguyệt Hạ trịnh trọng nói với các vị bằng hữu đọc tác phẩm của tôi, Nguyệt Hạ là tác giả đã ký hợp đồng với Tấn Giang, tất cả tác phẩm của tôi chỉ xuất hiện ở Tấn Giang, các tác giả tác phẩm cùng tên với tôi ở các trang web khác, tuyệt đối không phải do nhân cách thứ hai của tôi hay là do tôi mộng du post. Hy vọng các vị đọc giả không hiểu lầm, dù sao vị tác giả này chỉ có mộtChương truyện hoàn toàn giống tôi, cácChương truyện khác tôi không rõ.