Xui Xẻo, Chia Tay Đi

Chương 43 : Tề tụ một nhà…

Ngày đăng: 10:27 18/04/20


Dùng xong bữa cơm, thời gian còn sớm, Ngôn Tư Diễn làm ổ trên ghế sa lon, biếng nhác không muốn động, có chút nhàm chán thay đổi nhiều tư thế ngồi, đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.



“Cậu đi đâu?” Tần Húc Cẩn thấy cậu hướng ngoài cửa đi, mắt nhìn sắc trời bên ngoài, lại nghĩ tới thể chất của người này, thật sự không muốn cậu ra ngoài chịu sự giày vò không hiểu tại sao.



“Hiện tại thời gian còn sớm, tôi muốn đi mua chút đồ,” Ngôn Tư Diễn đứng ở cửa ra vào, do dự một lát sau nói, “Muốn cùng nhau không?” Dù sao từ khi đi theo Boss về sau, chỉ số vận rủi của cậu thẳng tắp giảm xuống, điều này làm cậu có cảm giác vô cùng an toàn.



Nghĩ đến về sau cảm tình có thể tiếp tục phát triển, Tần Húc Cẩn chưa hề nửa phần do dự đi theo.



Đường phố sẩm tối có rất nhiều người đang tản bộ, cụ già tóc bạc mặt hồng hào, cử chỉ vợ chồng thân mật, còn có đùa giỡn trẻ nhỏ, đem một màn cảnh sắc này nhuộm lên sức sống đặc biệt.



Ngôn Tư Diễn lười biếng bước cặp giò, cười tủm tỉm nhìn người đi đường tới lui, “Cư xá tôi ở ấy có rất nhiều bác trai bác gái thích ở trong khu cư xá múa ương ca, từ khi tôi học trung học đến vào đại học một mực đều chưa từng gián đoạn.”



Tần Húc Cẩn cúi đầu nhìn gương mặt cậu nhuộm ánh chiều tà, “Cậu rất hâm mộ?”



“Hẳn là hâm mộ nha,” Ngôn Tư Diễn nhìn đôi vợ chồng già cùng nhau tản bộ cách đó không xa, “Yêu nhau gần nhau cả đời, cũng không phải mỗi người đều có phúc khí.”



“Cậu…”



“Cái gì?”



“Cậu đột nhiên trở nên sâu lắng như vậy, tôi không quen.” Tần Húc Cẩn dời ánh mắt, không để cho đối phương chứng kiến sự ảm đạm trong mắt mình.



“Anh đột nhiên trở nên nói chuyện tình yêu tôi cũng đã quen rồi,” Ngôn Tư Diễn vẻ mặt không đồng ý, “Năng lực thích ứng của anh quá kém, kỳ thật tôi thỉnh thoảng vẫn có thể thoáng trầm lắng chứ.”



Lúc này đây Tần Húc Cẩn giữ vững phong cách trước kia, thì phải là trầm mặc.


Tần Húc Cẩn bất đắc dĩ, chẳng lẽ mình còn chưa có đủ tiền sao?



“Hai vị,” người đàn ông đứng ở trước kệ hàng bất đắc dĩ nói, “Mấy anh không cần phải để cho tôi nghe được.”



Ngôn Tư Diễn nghĩ nghĩ, “Nếu không anh giả bộ như chưa nghe thấy được rồi.”



“Không cần, tôi đã nghe được,” thanh niên áo trắng đứng ở phía sau hai người, thuận tay cầm lấy cuốn sổ nhỏ trong tay Lâm Khâm Duyên, lướt ký xuống đại danh của mình, thuận tiện tặng một cái mỉm cười, “Cảm ơn cậu đã ủng hộ tôi.”



Lâm Khâm Duyên cảm giác chân mình mềm nhũn, cầm lấy cuốn sổ được kí tên, chữ kí ở trên mạng giá trị hơn vạn, chính mình cứ như vậy đã nhận được, không hổ là Thiện Thiên Vương, không chỉ yêu nước mà còn thái độ làm người cũng nhã nhặn, không hổ là thần tượng duy nhất của mình.



“A, tôi nhớ ra rồi, ” ánh mắt Trang Sóc sáng ngời, móc ra một trang giấy, “Cũng kí tên cho tôi nha, tôi rất thích cậu diễn hồ ly tinh đó.”



Ngôn Tư Diễn im lặng nhìn một màn này, vì sao thuật sĩ kia rõ ràng nói ca ngợi, cậu lại nghe ra thêm vài phần không được tự nhiên, thuật sĩ ưa thích người khác sắm vai nhân vật hồ ly tinh? Nam sắm vai hồ ly tinh… Người này là…



“A!” tiếng thét chói tai cao vút cắt ngang suy nghĩ của Ngôn Tư Diễn, cậu nhìn về hướng thanh âm truyền đến, biến sắc.



“Chết người!”



Sáu người ai cũng không có động, trong siêu thị do huyên náo trở nên hoàn toàn yên tĩnh, cũng có lẽ khách hàng bây giờ còn ở lại siêu thị chỉ có sáu người bọn họ.



Có người là không thể ở lúc nhiều người đi ra ngoài, có người là không định đi, sáu người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, chỉ nghe thanh niên áo trắng mở miệng nói, “Báo cảnh sát.”



Vì vậy, người đàn ông đứng ở bên cạnh cậu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, báo địa chỉ phát sinh vụ án.



Ngôn Tư Diễn cảm khái, không hổ là đại minh tinh ah, mà ngay cả ra ngoài dạo siêu thị đều có vệ sĩ đi cùng.