Xui Xẻo, Chia Tay Đi
Chương 7 : Thầm mến?!!
Ngày đăng: 10:27 18/04/20
Công tác của Ngôn Tư Diễn rất đơn giản, đơn giản đến mức một đứa trẻ cũng có thể làm, đó là ngoan ngoãn ngồi trước bàn làm việc của mình, nhìn Hàn Dương gõ bàn phím cạch cạch, nhìn Hàn Dương nhận điện thoại, xem anh ra ra vào vào phòng làm việc, cậu có thể khẳng định, cho dù hiện tại trước mặt cậu bày một quyển “Playboy” cũng sẽ chẳng có ai quản.
Cả một buổi sáng, Ngôn Tư Diễn chỉ ngồi ngu người ra, tuy rằng trước mặt có đặt máy tính, nhưng cậu cũng không dám dùng, vụ trộm rau củ xui xẻo kia cậu thể nghiệm một lần là đủ rồi, tuy rằng cảm giác lần đó cũng chỉ ngang với việc đâm vào ma quỷ, nhưng mà con người luôn có tật xấu, cảm giác tiêu tiền luôn hơn là không tiêu, cũng không biết có phải do tiền kích thích không.
“Này, cậu muốn ăn không?” Hàn Dương cầm hai quả táo đã được rửa sạch bước vào, về chuyện táo từ đâu ra, có thể xem xem tầng dưới có bao nhiêu phụ nữ chưa kết hôn.
Ngôn Tư Diễn gập quyển sách “100 chiêu tuyệt kỹ của ông chủ thành công”, gật đầu, cậu từ trước tới nay chưa bao giờ cự tuyệt đồ ăn miễn phí.
Ném quả táo cho Ngôn Tư Diễn, Hàn Dương ngồi xuống nơi bàn làm việc của mình: “Vậy, cậu đã quen việc chưa?”
Động tác chuẩn bị cắn táo của Ngôn Tư Diễn khựng lại một chút, ngồi ở chỗ này ngây người nửa ngày, quen hay không có gì khác biệt? Gật gật đầu: “Cũng tạm.” Cúi đầu cắn một miếng: “Răng rắc!” Động tác của cậu khựng lại, việc ghê tởm nhất trên thế giới nay không phải là việc khi bạn ăn táo, cắn một miếng thì thấy một bé sâu, mà là việc sau khi cắn một miếng bạn thấy chỉ còn nửa bé sâu. Lập tức nhanh chóng phun thứ trong miệng ra, ném trái táo trong tay vào sọt rác, Ngôn mỗ lấy tốc độ có thể sánh ngang siêu nhân bay thẳng vào toilet.
“Người này a, ăn táo cũng có thể cắn phải sâu.” Nghĩ nghĩ, ném quả táo đang cầm trên tay đi, Hàn Dương quyết định giữ vững nguyên tắc chủ nghĩa nhân đạo, vào toilet xem qua kẻ nào đó vừa sát sinh.
Nghĩ nghĩ, lại cầm theo một ít giấy, lắc lư ra khỏi cửa, vừa mới bước ra ngoài, liền nghe thấy một tiếng “choang” phát ra từ bên trong văn phòng, Hàn Dương kinh ngạc quay lại, mở cửa ra đã nhìn thấy bóng đèn trên đầu mình vừa mới nổ tung, anh sợ tới mức thất kinh, vội lùi lại hai bước.
“Có chuyện gì vậy?” Tần Húc Cẩn từ văn phòng bước ra, thấy bộ dáng kinh hoảng của Hàn Dương, nhíu mày.
“A, việc đó??? Bóng đèn nổ?” Hàn Dương còn chưa kịp hoàn hồn, cứng ngắc chỉ tay vào trong phòng: “Choang một cái rồi thành như vậy?”
“Ta không quan tâm bóng đèn nổ như thế nào.” Tần Húc Cẩn bước nhanh lên phía trước, mở cửa phòng.
“BOSS, Ngôn Tư Diễn không ở trong phòng, anh không cần lo lắng như vậy.” Hàn Dương xoa xoa cái mũi, cười đến thực muốn đập.
“Nhìn xem, là ai đây a.” Một giọng nói quyến rũ của phụ nữ vang lên, Ngôn Tư Diễn tò mò ngẩng lên nhìn, lập tức kinh diễm, chỉ thấy một người phụ nữ cài chiếc trâm ngọc, mặc bộ sườn xám màu nhạt, thân hình quyến rũ đang đứng cạnh Tần đại BOSS.
Người phụ nữ trang điểm rất nhẹ, khiến cho người khác nhìn cảm thấy thực thư thái, cô nhìn Ngôn Tư Diễn thì lộ ra biểu cảm kinh ngạc, vươn bàn tay trắng nõn sờ mặt Ngôn Tư Diễn: “A, đứa nhỏ này bộ dáng không tồi, Tần, anh tìm đâu ra vậy?”
Tần Húc Cẩn đem tay cô ta bỏ ra, nhìn cái tay vừa nghịch này: “Tôi đến ăn cơm.”
Người phụ nữ rút tay về, che giấu một chút không tự nhiên của mình, mỉm cười nói với một phục vị đi ngang qua: “A Thập, mang ngài Tần tới phòng VIP.”
Tần Húc Cẩn không nói gì, chỉ kéo Ngôn Tư Diễn bước về phía phòng VIP, còn khuôn mặt??? Được rồi, vẫn là diện vô biểu tình.
Ngôn Tư Diễn tò mò muốn quay đầu lại nhìn người phụ nữ kia một cái, lại bị một bàn tay ấm áp giữ lấy đầu, nói: “Cẩn thận một chút, phía trước đường trơn.”
Ngôn Tư Diễn sợ tới mức rùng mình, người đang dịu dàng nói với cậu là??? Tần BOSS sao???
Người phụ nữ nhìn bàn tay đan xen của hai người, vuốt cằm, nhẹ giọng: “Đứa nhỏ này???”
“Bà chủ, bên kia có hai khách hàng đang tranh chấp???”
“Đem bọn chúng ném ra ngoài cho ta.” Người phụ nữ cười lạnh: “Bọn chúng không xem đây là nơi nào.”
Người phụ nữ hừ hừ mấy tiếng, bước trên giày cao gót tới chỗ thanh toán, tuy rằng không làm gì được Tần Húc Cẩn, nhưng những người này cô còn không để vào mắt.