Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan
Chương 13 :
Ngày đăng: 22:24 19/04/20
Cởi bỏ dây lưng đang trói tay Tráng Quả, giúp y mặc lại y phục, lấy khăn tay giúp y lau khóe miệng, lại cho y uống một ngụm nước trà, mắt thấy Tráng Quả đã bình tĩnh trở lại, Tiêu Chấn Nhân lúc này mới nhắc tới, “Ngươi mới vừa nói có việc bẩm báo, có phải Tiêu Chấn Hành đã lộ đầu rồi?”
Thu lại tâm trạng của mình, cách án thư xa ba thước, Tráng Quả bộ dạng phục tùng, cúi đầu nói, “Vâng. Nghe người trong phủ nói, tiểu trang viên của tam thiếu gia cách Tiêu phủ không xa, hầu như tam thiếu gia đều đến đó vào buổi tối. Hơn nữa… quả thật là có bộ dạng muốn giấu giếm người ta.”
“Ân… Không xa, lại có thể quay về ngay trong đêm, đại khái cũng chỉ có vài chỗ mà thôi. Ngoại trừ phủ đệ của quan viên, đại hộ nhân gia ra thì có thể gọi là trang viên chỉ có…” Tiêu Chấn Nhân xem quyển trục trên án thư.
“Chính là nơi này!” Gõ gõ quyển trục, mặt Tiêu Chấn Nhân giãn ra nói.
Sau khi biết được trang viên có tồn tại, Tiêu Chấn Nhân vừa đến Hình bộ liền truyền Tống Ngạn đến, cho gã đến Lễ bộ tìm manh mối, điều tra toàn bộ đại hộ nhân gia xung quanh Tiêu phủ. Vừa rồi trước khi Tráng Quả đến, Tống Ngạn đã từ Lễ bộ trở lại, trình lên quyển trục này. Tống Ngạn này tuy tuổi đã lớn nhưng làm việc cũng thật nhanh nhẹn a.
Tiêu Chấn Nhân mở miệng nói với Tráng Quả cách xa mình ba thước, “Ngươi không cần phải đi theo tên Tiêu Chấn Hành kia đâu, chỉ cần mai phục tại cửa trang viên kia, chắc chắn rằng gã đã ra vào trang viên đó là được rồi. Chờ xác định rõ ràng rồi thì sẽ nghĩ cách bắt gã phải lộ mặt – tốt nhất là ban ngày đi. Tiêu Chấn Hành kia nếu đợi đến đêm mới đến đó thì có lẽ ban đêm còn canh phòng cẩn mật hơn ban ngày nhiều.”
Nhìn biểu tình đờ đẫn ngây ra của Tráng Quả, Tiêu Chấn Nhân nghĩ mình có phải đã đùa giỡn quá trớn rồi không. Nhưng mình có làm thế nào đi nữa thìQuả Quả hẳn là sẽ không… Mặc kệ,nếu vẫn không kháng cự, vậy chứng tỏ Quả Quảy cũng thích. Con người mà, đều như vậy cả thôi, miệng nói không muốn nhưng trong lòng vẫn là muốn cả.
“Vâng, Tráng Quả đêm nay sẽ đi. Vị trí cụ thể của trang viên phải…” Âm thầm kinh ngạc vì tốc độ làm việc của thiếu gia, nhưng y vẫn như cũ, không hỏi bất kì cái gì, chỉ im lặng chuẩn bị nhận lệnh.
“Lại đây. Ngươi đứng xa như vậy làm sao thấy? Lại đây.” Tựa như gọi một tiểu cẩu do mình nuôi, hắn vẫy vẫy tay với Tráng Quả, ý bảo y tiến đến gần án thư.
Cố gắng không quan tâm đến sự đau đớn khổ sở trong lòng, Tráng Quả tới gần cái án thư mà y hận không thể lập tức đánh nát, cúi đầu xem chỗ ngón tay thiếu gia chỉ. Đó là cái bản đồ vẽ chi tiết tên và chỗ ở của các phủ đệ trong phạm vi năm trăm dặm quanh Tiêu phủ.
Gõ gõ vào chỗ có tên là ‘Phàn Chi Thai’, có người gọi đó là phủ đệ của người tên Vương Dũng. Tiêu Chấn Nhâncố áp chế nỗi bất an đột nhiên nảy lên trong lòng, nghiêm mặt nói với Tráng Quả, “Tối nay ngươi đến đó nhưng khôngđược xâm nhập, chỉ cần xác nhận Tiêu Chấn Hành đã đến trang viên đó là được. Biết chưa?”
“Tráng Quả đã biết.”
Tráng Quả kinh hãi, đang lo lắng không biết có nên hiện thân hay không, chợt nghe phía sau truyền đến, “Trầm gia, là ta, ta là tiểu Thúy đây, thật là! Hung dữ như vậy… cũng không sợ dọa chết người ta!”
Theo âm thanh là một nữ tử phục sức nha hoàn, từ hòn giả sơn chỗ Tráng trốn đi ra.
Thì ra là nghe được tiếng bước chân của nha hoàn, ta còn tưởng… Trộm lau mồ hôi, Tráng Quả lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Yêu, thì ra là ngươi. Phàn Chi Thai chúng ta có một hoa nhi tối hương diễm là tiểu Thúy cô nương a. Ngươi khôngđi hầu hạ chủ tử của ngươi, ở chỗ này làm gì?” Người trung niên kia lộ ra biểu tình háo sắc, đưa tay sờ sờ mặt tiểu Thúy.
“Trầm gia, ngươi cũng không phải không biết, trong khoảng thời gian này, ta sao có thể so được vớivị cô nương vừa tới vẫn đang đượcsủng ái chứ. Ai, gia chỉ biết có mới nới cũ, đã sớm quên tiểu Thúy là ai luôn rồi.”
Ngoài miệng nói có vẻ ủy khuất, biểu tình lại không giống vậy. Bắt lấy cái tay đang sờ mặt mình, chuyển qua bộ ngực no đủ phía dưới, tiểu Thúy cười duyên.
“Trầm gia, đại gia đang ở trong phòng khoái hoạt, sao có thể để Trầm gia một mình đứng đây hứng gió lạnh được chứ. Tiểu Thúy nhìn mà thấy đau lòng quá nha.”
Chậm rãi nhu lộng nhũ phòng (ngực) cao cao, gã trung niên tên Trầm gia kia âm hiểm cười cười, “Hắc, cũng là nha đầu ngươi có lương tâm, biết lại đây nhìn xem. Không có biện pháp a, tối nay đến phiên ta trực đêm, nếu không thì Trầm gia ta cũng muốn vui vẻ với tiểu lãng đề tử (người phóng túng) ngươi.”
Tiểu Thúy cũng cười phóng đãng, bắt đầu dụ dỗ, “Trầm gia, hiện tại gia chỉ ở trong phòng khoái hoạt, làm sao bận tâm bên ngoài có người này trực hay không chứ. Được rồi, đi thôi, đi bồi tiểu Thúy thôi.”
Nghe một chút động tĩnh trong phòng, Trầm gia tựa hồ cũng không nhịn được tiểu Thúy khiêu khích như vậy, một phen ôm tiểu Thúybước vào sương phòng phía bên phải đang mời gọi, có lẽ là đi tìm ái sào đêm nay đi.
(ái: yêu, sào: ổ => ái sào: chỗ yêu đương vụng trộm a >o<) Trong lòng thầm than, Tráng Quả đợi cho đến khi Trầm gia kia ôm tiểu Thúy đi vào phòng, lại chờ nghe được tiếng cửa mở ra, mới từ chỗ núp sau hòn giả sơn đi ra. Khom người xuống, thật cẩn thận tiếp cận sương phòng tên mặt đen kia vừa đứng canh. Nhìn xung quanh, xác định không ai phía sau, Tráng Quả dùng nước miếng thấm ướt ngón tay, đục một lỗ nhỏ trên cánh cửa sổ được hồ giấy màu trắng, dán mắt vào, chỉ thấy…