Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan

Chương 16 :

Ngày đăng: 22:24 19/04/20


Cáo từ đi ra, trên đường quay về Nhâm Tâm cư đột nhiên nhớ tới Tiêu Ngọc Cầm còn ở trong khách thính chờ mình, hắn không khỏi cau chặt mày. Nữ nhân kia thật đúng là đáng ghét! A, càng lúc càng thấy nóng nực bồn chồn.



Quả Quả đâu? Sao lại không thấy y đâu cả! Nghĩ đến Quả Quả, thân thể hắn như bốc hỏa, máu bắt đầu sôi trào.



Đúng rồi, đã năm ngày nay mình chưa chạm đến Quả Quả, thật muốn ôm y, muốn thấy bộ dáng khóc lóc của y, muốn nhìn thấy y cả người vô lực ngã vào lòng mình, dáng vẻ mặc mình âu yếm.



Vẻ mặt và bộ dáng của Quả Quả khi đó không giống với ngày thường khi y luôn mang dáng vẻ bình tĩnh ôn hòa. Khi đó, gương mặt thành thật của y sẽ đỏ lên, xuân tình đã nhộn nhạo nhưng vẫn luôn bày ra bộ dạng ẩn nhẫn, làm y càng liêu nhân đến tận xương tủy.



Nhìn khuôn mặt kia sẽ làm người ta không nhịn được mà muốn khi dễ y, nghe thanh âm cầu xin tha thứ hay tiếng khóc thét…



Bỗng nhiên hắn phát hiện có chuyện không đúng. Chính mình luôn khống chế cảm xúc rất tốt, sao có thể chưa nhìn thấy Quả Quả mà đã bắt đầu không khống chế nổi dục vọng rồi?



Tiêu Ngọc Cầm! Chén bổ phẩm kia! Nữ nhân chết tiệt, dám tính kế hắn, muốn đem gạo nấu thành cơm! Hắn sẽ không để cho nàng có cơm chín mà ăn đâu!



Không tiến vào Nhâm Tâm cư từ viên môn nữa mà trực tiếp xoay người nhảy tường, vài lần lên xuống là đã đến phòng ở của Tráng Quả ở tầng dưới bên trái. Không hề do dự mà đẩy cửa đi vào.



Hắn phải ở đây chờ Tráng Quả trở về.Tiêu Ngọc Cầmcó lẽ tuyệt đối không bao giờ ngờ được là mình lại chạy đến đây đâu.



Không nói đến Tiêu Ngọc Cầmcó chờ ở khách thính thế nào cũng không thấy Tiêu Chấn Nhân trở về, nói đến chuyện Tráng Quả từ tây ốc trở về, chuẩn bị đến bẩm báo cho thiếu gia điều y đã chứng kiên cả ngày nay thì trên đường đã được hạ nhân khác báo cho biết thiếu gia đã trở về, y vội vàng bước nhanh hơn, đi về phía Nhâm Tâm cư.



Vừa mới chuẩn bị theo thang đi lên lầu hai, đột nhiên khách thính truyền đến tiếng kêu, “Tráng Quả, ngươi lại đây một chút.”



Quay đầu nhìn lại, thì ra là tiểu thư ở đông ốc. Không biết vị tiểu thư này sao lại không có việc gì mà thích chạy đến đây như thế, ngay cả Tráng Quả chất phác mà cũng nhìn ra được thiếu gia không thích nàng xuất hiện ở trong này. Y đành phải bất đắc dĩ đi đến trước mặt nàng. “Tráng Quả gặp qua tiểu thư.”



Chống tay lên thắt lưng, ở trước mặt một hạ nhân như y thì nàng không cần phải bày ra vẻ mặt ôn hòa làm gì. “Ta hỏi ngươi, có thấy thiếu gia nhà ngươi không?”




Tiêu Chấn Nhân bị dược tính mê hoặc, căn bản không có cách nào khống chế độ mạnh yếu của chính mình, lấy tốc độ gần như nhanh hơn gấp mấy lần người bình thường mà trừu tống eo lưng mình. Nộn nhục hiện ra màu sắc đỏ sẫm, máu vừa trào ra lại bị ép vào trong từ những lần đưa đẩy của vật thể thô to. Nơi nhỏ hẹp chưa bao giờ phải chịu sự tra tấn đau đớn và dai dẳng như vậy…



Tốc độ càng lúc càng mau, âm thanh thảm thương của Tráng Quả cũng càng lúc càng thấp, không thể nghe thấy được nữa.



Đột nhiên, Tiêu Chấn Nhân điên cuồng hét lên một tiếng, bắn ra lần đầu tiên trong cơ thể của Tráng Quả.



Vẫn chưa rút ra, hắn đã thuận thế ôm lấy thân mình Tráng Quả, để y đưa lưng ngồi xuống trên người mình.



“Ô… A…” Giống như ngồi trên lạc thiết (bàn ủi (chỉ cái nóng) cứng như sắt) thô to, Tráng Quả cố gắng đứng dậy, muốn rút thân thể ra. Bị Tiêu Chấn Nhân từ phía sau ôm lấy hai đùi, giống như đang ôm tiểu hài tử đi tiểu, hai tay giữ chặt hai đầu gối y, bắt đầu lắc lư thân thể y lên xuống.



Miệng Tiêu Chấn Nhâncũng không chịu nhàn rỗi, không ngừng gặm cắn lỗ tai Tráng Quả, cổ vai, sau lưng, lưu lại một đường dấu răng và dấu vết xanh tím.



“Thiếu gia… Tha… Ta… Tha… Cầu… Cứu, cứu ta… Cầu…” Thần chí đã dần dần lâm vào hôn mê, Tráng Quả bắt đầu nói năng lộn xộn.



Nhưng tính dục của Tiêu Chấn Nhân rất mạnh, hơn nữa lại bị dược vật kích thích nên không để ý dến lời cầu cứu của Tráng Quả, hắn chỉ biết vùi đầu thỏa mãn dục vọng của mình. Bây giờ, lý trí đã cách hắn rất xa rất xa…



Trong tai nghe được tiếng kêu cứu thảm thiết của hạ nhân luôn đi theo Tiêu Chấn Nhân, tiếng kêu dần dần biến thành rên rỉ, sau đó cái gì cũng không nghe thấy nữa, Tiêu Ngọc Cầm cả người phát run đứng dưới lầu của Nhâm Tâm cư.



Nàng thật không ngờ, dược của nha hoàn tam ca cho lại có dược tính mãnh liệt như vậy! Nếu người ở dưới thân thể tứ ca bây giờ là nàng…



Cảm thấy may mắn vì mình không bị tra tấn như thế, lại vừa đố kị với Tráng Quả đang hầu hạ Tiêu Chấn Nhân, Tiêu Ngọc Cầm âm thầm cắn răng. Nàng không muốn lại gặp phải thiếp thân cận tùy của tứ ca nữa!



Nàng vẫn không sao hiểu được, hồ ly trong suy nghĩ của mình lại là một tên hạ nhân thoạt nhìn ngây ngốc, không hề có chút tư sắc nhưTráng Quả. Y làm thế nào mà làm tứ ca hứng thú với y? Tiêu Ngọc Cầmvô cùng khó hiểu…