Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan
Chương 23 :
Ngày đăng: 22:24 19/04/20
Tiêu Chấn Nhân nhìn thư không dưới mười lần, rồi im lặng chậm rãitỉ mỉ gấp nó thành hình vuông nhỏ, bỏ vào hà bao luôn mang theo bên mình, sau đó đem phong thư đến trước ngọn đèn, chuyên chú nhìn nó cháy sạch không còn gì cả dưới ngọn lửa.
Cuối cùng, hắn bắt đầu nhìn quanh căn phòng mà Tráng Quả đã ở mười một năm, gần như từ khi y ở đây đến nay vẫn không có gì thay đổi.
Mang tất cả thu vào đáy mắt, hắn chậm rãi rời khỏi căn phòng quạnh quẽ này, khép cửa rồi khóa lại, từ cầu thang bên sườn lên lầu hai.
Hắn tự nói với mình — ngươi cần nghỉ ngơi.
Đẩy cửa phòng mình ra, đi đến bên giường cởi áo khoác, nằm lên giường, hai tay đan trước ngực, trong tay nắm chặt lấy cái hà bao được coi như bảo bối kia, nhắm mắt lại, ép buộc mình phải đi vào giấc ngủ…
Sáng hôm sau, Tiêu Chấn Nhân nhập vào đoàn người thượng triều. Hoàng luật của Đại Á ghi rõ, quan viên chấp pháp thì trừ Đại lý khanh ra, những người cần xử án đều được miễn lâm triều. Khó có dịp Tiêu Chấn Nhân xuất hiện, làm cho Tiêu vương lắp bắp kinh hãi. Rất nhanh, ông đã đoán được sẽ có biến cố gì đó phát sinh trên người nhi tử mình.
Quả nhiên, đương triều Chính Hoàng lệnh choTiêu Chấn Nhân xuất chinh bình định HungNôphương bắc, phong làm chính nhất phẩm chinh bắc Phiêu Kị Đại tướng quân, chưởng lĩnh ba mươi vạn quân. Đồng thời, lệnh cho Tiêu vương chuyển mười lăm vạn binh tới trướng hạ (dưới trướng/ quân nằm trong tay) chinh bắc Phiêu Kị Đại tướng quân, trợ chiến huống(giúp đỡ trong chiến tranh). Lại phong cho Ô Triển thành nhị phẩm hộ quốc tướng quân, làm chức vụ giám quân. Những người khác là do Tiêu Chấn Nhân và Ô Triển đề cử, được Chính Hoàng phong chức trên chính điện. Tiêu Chấn Nhân lại tấu, xin cho Hình bộ thị lang Trương Dự tiếp nhận chức vị Hình bộ thượng thư của mình, đã đượcchuẩn tấu.
Sau khi trong điện hô to ba lần ‘vạn tuế, thánh thượng anh minh’, Chính Hoàng lại lệnh thái giám tuyên đọc tại chỗ sinh tử trạng mà Tiêu Chấn Nhân đã lập khi chinh bắc lần này. Trong trạng ghi rõ: thành còn người còn, thành thất nhân vong(thành mất người chết). Nói cách khác, Chính Hoàng chiêu cáo thiên hạ, lần này Tiêu Chấn Nhân nếu không lập quân công, quay về chỉ có thiên lao Đại Á hoàng triều chờ đợi.
Tiêu Chấn Nhân chinh bắc chỉ có thể thành công, không thể thất bại!
Thoát khỏi lời chúc mừng và lo lắng của văn võ bá quan, Tiêu vươngTiêu Trì Viễn cùng nhi tửTiêu Chấn Nhân trở lại Tiêu phủ.
“Vì sao không nói chyện này với bổn vương trước? Ngươi có biết ngươi lập sinh tử trạng kia nghiêm trọng đến thế nào không?” Tiêu vươngtrầm giọng hỏi nhi tử, ông phát hiện ra rằng càng ngày mình càng không có cách nào để khống chế nó nữa.
“Cắt đường lui! Nếu không làm như vậy, Chính Hoàng tuyệt đối sẽ không cho người Tiêu gia chấp chưởng binh quyền lần nữa Về phần tại sao không nói với ngài trước, bởi vì nếu làm ngài thất vọng sẽ không tốt lắm. Huống chi, nếu để người ta biết Tiêu vương cũng nhúng tay vào, chỉ sợ không có ai dám tiến cử hài nhi với Chính Hoàng.” Tiêu Chấn Nhân lệnh cho nô bộc mang trà vào.
“Phụ vương, với lòng nghi ngờ củaChính Hoàng, không phải chỉ cần lập sinh tử trạng là có thể cho Tiêu phủ ta nắm binh quyền. Mà phải có vài vị đại nhân nói không ít lời haytrước mặt Chính Hoàng, thánh tâm an ổn rồi mới có hôm nay.”
Sao có thể như vậy! Bây giờ tứ ca tìm lão bà(vợ) là sợ đến chiến trường rồi hy sinh thì không có cách nào nối dõi tông đường nữa, cho nên bây giờ mới tìm một nữ nhân trước để lưu lại hậu đại(con) sao? Nhưng cũng không thể nói trước mặt giám quân như thế chứ!
“Hừ, ta còn đang thắc mắc không biết ngươi phải chờ đến khi nào mới nói. Nhịn đến hôm nay rồi rốt cuộc không nín nổi nữa rồi hả?” Ô Triển ngồi trên ngựa cười đến ngã trái ngã phải.
“Kỳ thật, sáng nay Tiêu đại nhân nhận đượcmột phong mật báo, mới…” Người phó tướng ngắt lời.
“Thì ra là thế! Đã xác định được hành tungnha, trách không được…” Ô Triểnvẫn như cũ không sợ chết mà cười to.
“Mấy tên các ngươi, nếu không muốn ta đá ra chiến trường chắn tên thì tốt nhất nên ngậm mồm vào.” Tiêu Chấn Nhân mặt không chút thay đổi nói.
Ho khan vài tiếng, cố nín cười, Ô Triểnnghiêm nghị nói, “Vâng, đại nhân. Ô Triểnchúc con đường tầm thê (tìm vợ) của đại nhânthuận buồm xuôi gió.”
“Đương nhiên thuận buồm xuôi gió! Ta đi rồi nhớ rõ phải giúp ta chiếu cố hai tên tiểu quỷ kia.” Tiêu Chấn Nhân thúc mạnh ngựa, ba từ “Ta đi rồi” vừa dứt, người đã chạy đi mất.
Nhìn Tiêu Chấn Nhân rời đi, vừa quay đầu lại phát hiện tên tiểu quỷ nào đó dùng ánh mắt âm ngoan mà trừng mình. Ô Triểnlộ ra nụ cười như diễn kịch, “Nhìn ta như thế làm gì? Ta và ngươi có thù oán gì sao?”
“Ta hỏi ngươi, ngươi, và vài vị phó tướng đều… đều là như vậy? Các ngươi quen biết tứ ca, đúng không?”Tiêu Chấn Vũ khẳng định nói.
Cười cười, cũng không giấu diếm nữa, “Ngươi nói đúng, bọn ta đều quen Chấn Nhân từ lâu rồi. Dù sao các ngươi sau này cũng theo bên lão đại, từ từ sẽ biết làm thế nào bọn ta quen biết nhau. Nói đơn giản thì bọn ta đều là thuộc hạ của hắn, hiểu chưa?”
“Vậy Chính Hoàng hoàn toàn không biết sao?” Tiêu Chấn Vũhỏi hắn.
“Đó là đương nhiên, nếu không lão ta cũng sẽ không để ta đi làm giám quân.” Có thể là nhớ đến chuyện Chính Hoàng lại cho hắn đi làm giám quân buồn cười đến thế nào, Ô Triểnngồi trên ngựa cười nghiêng ngả.