Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan
Chương 32 :
Ngày đăng: 22:24 19/04/20
Chấn Nhân đang trên đường đến doanh trướng chuyên dụng của tướng quân cùng Tráng Quả, vừa đi vừa nói cho y biết, Ô Triển và mấy vị tướng lãnh gặp y vừa nãy đều là thế lực mà bốn, năm năm nay hắn bồi dưỡng bên ngoài, đến hai năm gần đây mới được hắn tung vào triều đình để âm thầm giúp đỡ hắn, đều là những người đáng tin cậy.
Nghe Chấn Nhân nói thế, ánh mắt Tráng QuảnhìnÔ Triểnvà mấy người kia cũng tự nhiên mang thêm vài phần thân thiết. Chờ đến khi đi vào đại trướng, sắp xếp xong hành lý, Tráng Quảnói vớiChấn Nhânmình muốn đi thăm hỏi hai huynh đệ Chấn Nam, Chấn Vũ đã lâu ngày không gặp, lại bị Chấn Nhân gọi lại.
“Ngươi không cần đi thăm hỏi bọn nó đâu. Chờ chút nữa, vài vị tướng lĩnh khác lại đây họp, khi đó Chấn VũvàChấn Nam cũng sẽ đến đây. Đến lúc đó, ngươi nói chuyện với chúng nó là được, tiện thể bảo chúng mang ngươi đến phụ cận làm quen với địa hình một chút. Bây giờ ngươi lại đây, giúp ta đổi quân phục đã.” Nói xong, bắt đầu cởi ngoại sam của mình.
Tráng Quả theo lời đi ra phía trước, giúp hắn cầm tướng quân phục, mở tay áo, để hắn tiện khoác vào.
Chấn Nhânvừa mặc áo vừa cười, nói với y “Ngươi xem, chỉ là một cái ngoại bào này mà đã phiền toái thế này rồi, chờ đến khi đánh giặc là phải mặc khôi giáp của tướng quân, lúc ấy mới nặng nề a! Ngay cả giày và xà cạp cũng đều phải theo quy định. Đến lúc đó lại phải phiền ngươi mang giày giúp ta, một mình ta không cách nào đối phó được.”
“Đó là đương nhiên, ta là cận tùy (người hầu), việc này chính là việc ta phải làm, không cần phải nói cái gì phiền ta.” Tráng Quả giúp hắn thắt đai lưng nói.
Chấn Nhân mất hứng, “Quả Quả, ta nói ngươi giúp ta, không phải bởi vì ngươi là cận tùy của ta, mà bởi vì ngươi là lão bà của ta! Giống như thê tử giúp trượng phu của mình ấy!”
“A, nhưng ta không phải lão bà của ngươi a.”Tráng Quả thành thật nói.
“Ngươi! Ta nói giống như… Quên đi, chờ sau khi tất cả việc này kết thúc, ta sẽ bái đường với ngươi, miễn cho ngươi lại lấy mấy thứ này ra lấp miệng ta. Thật là! Sao nói với ngươi nhiều như vậy mà ngươi vẫn không hiểu được lòng ta a!” Chấn Nhânlớn tiếng nói câu trước, những câu sau lại nhỏ giọng thầm thì.
Chấn Nhân nói giỡn, Tráng Quả không quá để ý. Dù sao với y mà nói, dù là cận tùy cũng được, mà có là thê tử như lời Chấn Nhân nói cũng chả sao, chuyện y phải làm đều như nhau cả thôi.
“Tướng quân, mạt tướng Ô Triển chờ cầu kiến.” Ngoài trướng vang lênthanh âm của giám quân Ô Triển.
Lược chỉnh quần áo, Chấn NhânnhìnTráng Quả ý bảo,Tráng Quả hiểu ý, nói với bên ngoài, “Chư vị tướng lãnh thỉnh. Tướng quân đã ở trong trướng chờ.”
Thanh âm chưa dứt, Ô Triểnvà những người khác vén màn trướng đi vào bên trong.
Vừa nói vừa đi, hai người nhanh chóng đến trướng bồng của hậu cần trù phòng. Truyền lời xuống, để binh lính hậu cần mau đưa đồ ăn lên doanh trướng của tướng quân, làm tiệc tiếp đón hắn, sau đó hai người bọn họ bắt đầu trở về.
“Ta… Ta không biết Chấn Nhân có đuổi được thê tử của hắn hay không. Ta gặp hắn năm ngày trướcở thôn Thuận Bình, khi đó ta không ở Tiêu phủ.” Tráng Quảcúi thấp đầu, chân tay luống cuống hồi đáp.
“Vậy các ngươi có chuyện gì trên đường làm chậm trễ sao? Từ Thuận Bình đến đây, khoái mã cũng chỉ mất có ba ngày thôi, sao các ngươi lại đi những năm ngày thế?” Ô Triển nhịn cười tiếp tục truy vấn.
“Bởi vì trên đường ta… thân thể không thoải mái, cho nên…Chấn Nhân vì chiếu cố ta, mới…” Không quen nói dối, Tráng Quảcứ lắp ba lắp bắp.
Thân thể không thoải mái? Sách, không hổ là lão đại của chúng ta, đuổi theo lão bà đào tẩu quay về cũng là dựa vào thân thể để nói chuyện!
Muốn chuyển đề tài,Tráng Quả liều mạng nghĩ, cuối cùng y nghĩ đến, “Ô tướng quân quen biếtChấn Nhân đã rất lâu rồi sao? Ngài quen biết hắn thế nào?”
“Ta? Không tính là quá lâu, cũng chỉ là ba bốn năm trước thôi. Quen biết hắn cũng dưới tình huống bình thường. Khi đó ta hổ lạc bình dương, đang ở lúc bị một đám dã cẩu truy cắn, đượcChấn Nhânđi ngang qua đưa tay cứu giúp. Bởi vì ta mất chỗ dừng chân bình an nên hắn giúp ta an bài, sau lại bày mưu hạ kế, cho ta tham gia khoa thí trên triều.” Ô Triểnthuật lại sơ sơ tình huống mình quen biết Chấn Nhân.
“Ách, Ô tướng quân ngài cảm thấy Chấn Nhân là người thế nào?”
“Ha hả, hắn là ngườirất giỏi, nhất là năng lực lãnh đạo, hắn có một chỗ làm người ta vô cùng nể phục, chính là nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người! Đâycũng là nguyên nhân chỉ trong vòng ba bốn năm mà có thể bồi dưỡng được thế lực cường đại thế này.
“Hắn không xa lánh người tài ba, có thể dùng là dùng, yên tâm giao hết những công việc quan trọng cho thủ hạ làm, tùy họ tự do phát triển, còn hắn thì chỉ âm thầm chống đỡ trong triều đình. Giống ta ấy, chỉ do nể phục cách làm việc của hắn mà lưu lại, người tự nguyện vì hắn cống hiến sức lực cũng không ít đâu. Ngươi đều là gọi thiếu gia của ngươi là “Chấn Nhân” phải không?” Ô Triển bất ngờ hỏi.
“Phải….. Ách… Không phải, là thiếu gia, không, là Chấn Nhânbảo ta gọi tên hắn như vậy.” Đầu óc Tráng Quảbắt đầu hỗn loạn.
“Úc —Chấn Nhânđúng là rất tốt với tùy tùng như ngươi.” Ô Triển tựa tiếu phi tiếu nói. Đồng thời đưa tay vén màn doanh trướng tướng quân trước mặt.