Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan
Chương 45 :
Ngày đăng: 22:24 19/04/20
Vui sướng khi gặp lại, kích động khi tận mắt thấy y còn đứng ở đó, tơ vương tràn ngập như con sóng ngất trời, từng trận từng trận thổi quét vào Chấn Nhân.
Nhưng khi thấy hành động của Tráng Quả, cơn sóng kích động lập tức kết băng, đập thẳng vào ngực hắn!
Ngực đau quá!
Chấn Nhân si ngốc nhìn Tráng Quả, thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thànhánh mắt nhìn thẳng vào y. Hắn muốn nói, “Quả Quả, ta tới đón ngươi.” Nhưng có thế nào cũng khôngnói nên lời.
“Lão đại, thì ra ngươi ở đây, làm ta tìm thật vất vả. Tráng Quả! Ngươi thật sự còn sống, thật tốt quá!” Một cơn gió từ ngoài điện quét vào đây, tiếp theo một thân người hiện ra, hóa ra là Ô Triểnđã tìm đượcđến đây.
Cảm thấy không khí không đúng, Ô Triển ngượng ngùng nói “Ách, Tráng Quả a, đã lâu không thấy… Ngươi có tốt không?”
“Ta… Tốt lắm, Hô đại cachăm sóc ta rất tốt, ta ở đây tốt lắm.” Liên tiếp nói ba từ ‘tốt’ Tráng Quả hình như là ở không để ý mình đang nói cái gì.
Ô Triển nhận raTráng Quảkhông bình thường. Tuy vẫn là gương mặt thành thật như trước, nhưng sao y lại không có chút thần thái nào của người đang sống như vậy? Vì sao ánh mắt bình thường của y luôn trong suốt, mà giờ lại hỗn độn mơ màng như thế? Như là đứa nhỏ mới sinh ra, dựa sát vào Hô Hàn Tà, như đang coi gã là người duy nhất có thể bảo vệ cho mình. Y đang sợ cái gì? Người luôn nơm nớp lo sợ, thần tình bi ai này là ai?Tráng Quả thật sự đâu rồi?
Trong lòng Ô Triểnhô to không ổn, quay đầu nhìn về phía người kia. Không xem còn đỡ, vừa thấy liền…
‘Trời ạ! Lão đại, trong thời khắc mấu chốt này thỉnh ngươi tỉnh táo lại một chút đượckhông hả? Ngươi không phải tên Chấn Nhân sao? Sao không thể động đậy gì thế này?’ Ô Triển nghĩ trong lòng.
(chấn trong Chấn Nhân nghĩa là dao động/rung động/ phấn chấn. Ta nghĩ tên của anh nghĩa là người luôn vui vẻ khoái hoạt. Ở đây Ô Triển dùng từ ‘chấn’ không phải với nghĩa nguyên bản mà là nghĩa ‘rung động’)
“Khụ khụ…” Ô Triển đang chuẩn bị mở miệng đánh vỡ cục diện, Chấn Nhânvốn đang ngẩn người bỗng nhiên nói chuyện.
“Quả Quả, lại đây, đến bên cạnh ta này. Sẽ không có ai làm tổn thương ngươi nữa đâu, tin tưởng ta…”
Đi bước tới gần Tráng Quả, trong mắt Chấn Nhân căn bản là không có sự tồn tại củaHô Hàn Tà!
“Ta đã giết hết tất cả những kẻ dám khi dễ ngươi rồi! Về sau bọn chúng sẽ không dám đến quấy rầy ngươi nữa đâu. Quả Quả, lại đây, vì sao lại không đến? Ngươi có còn cần ta nữa không? Ngươi lại không cần ta nữa sao?” Chấn Nhân vươn tay.
Thấy sắc mặt hai người ngưng trọng, Tráng Quả hỏi “Phát sinh chuyện gì?”
Nửa ngày, Ô Triểnmới mở miệng nói “Trong kinh có người dùng khoái mã ở dịch trạm truyền tin, tin của Chấn Nhân… Ta phải trở về một chuyến.”
“Có tin gì?” Tráng Quả không cầm lòng được mà hỏi.
Ô Triển muốn nói lại thôi.
“Chấn Nhân có phải… đã xảy ra chuyện gìkhông?” Tráng Quả nhận ra cái gì đó.
“Ngô… Ta nghĩ, về sau ngươi có thể không cần lo lắng… Hắn sẽkhông đến quấy rầy ngươi nữa đâu.” Ô Triển mặt không chút thay đổi nói.
“Có ý gì?”Tráng Quả đứng lên.
“Trong kinh người tới truyền tin, nói Phiêu Kị tướng quân Tiêu Chấn Nhân sau khi quay về kinh, mỗi ngày đều hộc máu không ngừng, thuốc và kim châm cứu không có hiệu quả, “khởi thủ hồi xuân” Phong đại phu nói Tiêu tướng quân chính là bệnh tim, không thể chữa bằng thuốc và kim châm. Sau khi Tiêu tướng quân nằm trên giường một tháng liền hôn mê, trong miệng đều lẩm bẩm gọi tên một người. Cuối cùng, hắn cứ như vậy mà gọi cái tên này… Ô…Chấn Nhân… Nửa tháng trước, hắn đã… rời khỏi nhân thế rồi…”Ô Triển nói đến đó, lại nhịn khôngđược mà nức nở thành tiếng.
“Hắn vẫn luôn… Hắn vẫn luôn gọi tên… “Quả Quả”!Bộc nhân ở tướng quân phủ nói, câu cuối cùng màChấn Nhân nói, hình như là “Quả Quả, đừng rời khỏi ta…”
Tráng Quả nghe được câu này, rốt cuộc không thể nén bi thương trong lòng, thất thanh khóc lớn.
Hồi lâu sau, Hô Hàn Tà mở miệng nói với Tráng Quả “Ta chuẩn bị thiên lý mã cho ngươi!”
“Hô đại ca…”
“Ngươi không cần phải nói gì cả! Ta nghĩ ta đã hiểu lầm Tiêu Chấn Nhân rồi, kỳ thật ta… ta cũng… Quên đi! Ngươi về đó nhìn hắn, coi như đi gặp hắn lần cuối cùng. Nghe người ta nói, đương kim Nhân Hoàngvì cảm động và coi trọng công lao Tiêu tướng quân đã vì nước mà hiến lương(cống hiến sức lực), đặc biệt cho quàn(để quan tài) lại trong phủ, cúng thất tuần bốn mươi chín ngày rồi mới hạ táng. Bây giờ ngươi ngày đêm chạy đến đó, có lẽ sẽ thấy mặt hắn lần cuối. Ngươi đi đi! Mặc kệ ngươi đi đâu, Mạc Bắc vẫn là nhà của ngươi, đại ca sẽ luôn ở đây chờ ngươi!”Hô Hàn Tàcố nén cảm tình trong lòng xuống, cắn răng nói.
“Hô đại ca! Tráng Quả cám ơn đại ca!” Tráng Quả ôm quyền hành lễ nói.