Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan

Chương 48 :

Ngày đăng: 22:24 19/04/20


‘Một năm rưỡi. Từ khi ta rời khỏi Mạc Bắc đến nay đã qua một năm rưỡi rồi, thời gian đúng là qua thật nhanh. Không biết Hô đại ca có mạnh khỏe hay không…’ Lòng Nhâm Quảrung động, thì thào nói.



“Gã đó a, thân là Thiền VuHung Nôđương nhiên sẽ không phải lo lắng! Nói không chừng bây giờ đang tay ôm mỹ nữ, đàn hát uyên ương rồi ấy chứ!” Nhâm Ưng lắc lắc mã tiên trong tay, có vẻ ghen tị.



Đúng vậy, hắn ghen tị! Ghen tị mỗi một tên nam nhân đang ôm mỹ nữ trong tay! Đừng hỏi hắn vì sao, bởi vì rất rõ ràng là đang dục cầu bất mãn! Cực kì luôn!



Từ ba ngày nay, Quả Quả đã không cho hắn chạm vào nữa rồi, nói là muốn bảo trì tinh lực mà đánh xe. Làm hại hắn bây giờ tinh lực dồi dào đến muốn điên cả lên! Hắn không cần cái thứ lợi ích nhìn được nhưng không ăn được a!



“Ngươi không phải mệt mỏi đấy chứ? Có muốn ta thay cho ngươi không?” Quả Quả quan tâm hỏi han. Hai ngày này vẫn do Ưng đánh xe, chắc là mệt mỏi lắm rồi.



“Không cần, ngươi cũng không biết đường, để ta tốt hơn. Ngươi ngồi bên cạnh ta là được rồi.” Ưng âm thầm bày ra mưu ma chước quỷ.



“Cho ngươi ” Quả Quả đưa bầu nước qua. Trời nắng nóng như thế này mà phải đánh xe cũng rất vất vả a.



Vốn ý của y là muốn đến lúc làm lễ mừng năm mới cơ, nhưng hắn nói mùa đông Mạc Bắc làm cho người ta chịu không nổi, cho nên mới kéo dài tới mùa hè. Nhưng lúc xuất phát, hắn lại nói mùa hè đến đó thì quá nóng, nếu người cưỡi ngựa chắc chắn sẽ nổi mẩn ngay. Cho nên cuối cùng đành phải đánh xe ngựa! Nói thật ra thì, y không muốn ngồi xe ngựa chút nào. Bởi vì… ai, khó nói quá a.



“Ngươi xem hôm nay muốn đi nhiều hay ít? Nếu đi nhiều một chút, ba ngày sau là có thể vào đến biên cảnh Mạc Bắc rồi đấy.” Ưng hỏi.



“Ân… được rồi. Chỉ cần ngươi không quá vất vả thì đi thêm một chút đi.”



“Hừ! Quả nhiên ngươi vẫn muốn sớm gặp Hô đại ca của ngươi! Được, ta đi!! Giá!” Ưng vung mã tiên lên, tiếng roi vang lên trong không trung, ngựa kéo xe lao đi nhanh hơn.



Quả Quả dở khóc dở cười, đề tài này đã bắt đầu từ hôm đầu tiên xuất phát rồi, không, giống như là lúc nào hắn cũng khắc ghi trong lòng, thường xuyên thốt ra hai ba câu chua lè như thế. Cũng không biết hắn ăn dấm chua gì nữa?Hơn một năm nay, cứ nghĩ đến sự độc chiếm của hắn là Quả Quảlại xấu hổ. Trước kia là thiếu gia hắn đi đến đâu thì y phải theo tới đó, bây giờ y lấy danh nghĩa là đại thiếu gia Nhâm phủ, mà cứ hễ đi đến chỗ nào cũng đều thấy bóng dáng tứ thiếu gia Nhâm Ưng ở đó. Có ném cũng ném khôngđược, mà dù có ném thật thì y cũng không có cái gan đó. Hậu quả đáng sợ lắm a! Y cũng không muốn thường xuyên hai ba ngày không xuống giường nổi.



Có đôi khi, Ưng thật sự cả ngày lăn trên giường với y; hỏi hắn sinh ý phải làm sao bây giờ; hắn nói cho dù người trong cả cái Nhâm phủ này có ăn không ngồi rồi cả ngày thì gia sản cũng phải ba đời mới hết được.



Ai! Đây chính là bằng chứng của ăn no rửng mỡ mà!



Càng vô lý hơn là, khi phú cổ thương hộ (người làm ăn buôn bán) đến tìm Nhâm phủ bàn sinh ý, đương nhiên sẽ mời mình và vài huynh đệ khác đến thanh lâu uống hoa tửu (uống rượu có kĩ nữ bên cạnh), cho dù không đến thanh lâu thì cũng sẽ kêu hoa khôi nổi danh đến bồi tiệc.



Vừa mới bắt đầu, Ưng còn có thể chịu được. Nhưng có một lần, một vị cô nương thừa dịp hắn đi ra ngoài (giải quyết nhu cầu a = =!!!), đã chạy tới kính rượu mình, thuận thế ngồi luôn trên đùi mình, Ưng đi nhà xí về nhìn thấy, lập tức nổi bão. Từ đó, tứ thiếu gia Nhâm phủ – cũng là nguồn gốc của mọi sinh ý trong phủ – nói rằng, nếu ai dám mang cô nương đến lúc bàn sinh ý, vậy sinh ý đó không cần nhắc đến nữa!



Từ đầu năm nay, những người đến cầu sinh ý của Nhâm phủ cơ hồ đều thành thành thật thật ngồi xuống bàn chuyện. KhiNhâm phủ đi ra ngoài bàn sinh ý, chỉ cần là mình và Ưng ra mặt là tuyệt đối không bao giờ có thể thấy được thanh lâu nữ tử nữa.



Khiến cho bên ngoài đầy lời đồn đãi là tứ thiếu gia Nhâm phủ có luyến huynh tình kết(brother complex =))). Cứ thế, đại thiếu gia Nhâm phủ đã hơn nửa hai mươi(> 25 tuổi) mà còn chưa thú thê.




“Ân, thích.”



“Bao nhiêu?”



“Ha hả, nhiều như sinh mệnh ta vậy, chỉ cần ta còn sống…”



“Vậy… Ngươi yêu ta không? Ta rất yêu rất yêu ngươi! Yêu không biết thế nào cho hết…”



“Ta không hiểu…thế nào là yêu, nhưng ta biết trừ ngươi ra, có đánh chết ta cũng không để cho người khác… đụng vào ta như vậy…”



“Hắc hắc, là đụng thế này sao?” Xe ngựa thoáng động một cái.



“A… Ngươi…không phải mới vừa… A… Ân, Ưng… nhẹ chút… cầu ngươi… A…”



“Ngươi thích ta nhẹ? Được, ta đây sẽ nhẹ một chút…”



“… Không… Ô…Đừng như vậy…ngươi…đừng… khi dễ ta… Ô…”



“Ai, Quả Quả, ngươi càng ngày càng khó hầu hạ, ngươi có biết không hả? Mạnh cũng khôngđược, mà nhẹ cũng không xong. Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Ngươi không nói rõ ràng, ta đành phải làm theo cách ta thích a.” Xe ngựa động kịch liệt.



“A…! Ô… chết… chết mất… A…! Ưng! Không…sẽ hỏng mất… Sẽ… Ô ô…”



“… Ngô, còn có nói chuyện như vậy sao? Xem ra ta dùng không đủ sức rồi… Vậy thế này thì sao…”



“A a a…! Ưng…!”



Xe ngựa động kịch liệt, trong thùng xe truyền đến thanh âm đã không thể gọi là từ ngữ…



“Ô ô… muốn… A a… Ưng… Ô ô…”



“…Quả Quả, Quả Quả của ta… bảo bối của ta…tâm can… A…Quả Quả, Quả Quả…”



Xem tình hình này, muốn đến Mạc Bắc chỉ sợ còn phải mất thêm một thời gian nữa. Chỉ đáng thương cho Hô Hàn Tà, từ khi nhận được thư luôn mỏi mắt ở Thiền Vu đình trông người mà thấy tung tích người đâu.