Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan
Chương 7 :
Ngày đăng: 22:24 19/04/20
Tiêu Chấn Nhânđược tận tình phát tiết giờ cả người nhẹ nhàng khoan khoái đi gặp nạn dân; trên đường còn đụng phải Tiêu Chấn Thiện, hai người cùng nhau lên đường. KhiTiêu Chấn Thiện hỏi vì sao không thấy Tráng Quả, Tiêu Chấn Nhân nhẹ nhàng bâng quơ cho biết, Tráng Quả bị mình phái đi chỗ khác làm việc rồi.
Mà Tráng Quả lúc này mang thân thể đầy dấu vết bị tra tấn trong ba canh giờ, nằm trên chiếc giường lớn hoa lệ trong gian phòng phủ sắp xếp cho Khâm sai ngự sử, hôn mê bất tỉnh.
Nhiệt tình tiếp kiến, dân chúng chỉ còn thiếu điều không đem hắn coi như thần mà thờ. Tiêu Chấn Nhâncố gắng chịu đựng, mỉm cười an ủi dân chúng đang chen chúc nhau, báo cho bọn họ biết, hoàng thượng không quên bọn họ, thề cùng chư vị bách tính cùng vượt qua cửa ải khó khăn này; ngụ ý: thỉnh đừng quên ân đức của hoàng đế.
Về phần vì sao Tiêu Chấn Nhânlại ở đây, trong thời cơ tốt nhất này vì Chính Hoàng mua chuộc lòng người, hắn đều có thâm ý cả. Mặt khác, hắn cũng biết rõ từng câu từng từ hắn nói ở đây hôm nay, chắc chắn sẽ truyền đến tai đương kim thánh thượng không sót một chữ.
Rốt cục cũng thoát khỏi nạn dân đang kích động, khi hắn đang chuẩn bị đi xem Tráng Quả thế nào thì bị người gọi lại. Nghe thanh âm, không cần quay đầu cũng biết đó là nhị ca Tiêu Chấn Thiện của mình.
Tiêu Chấn Nhân mặt nhăn nhíu mày,cân nhắc có nên làm bộ như không nghe mà bước nhanh rời khỏi hay không, nhưng khi hắn còn chưa quyết định thì người đã tới phía sau rồi.Tiêu Chấn Nhân nhanh chóng xoay người. Ngoại trừ Quả Quả, hắn không có thói quen để cho người khác đứng trong phạm vi có thể uy hiếp đến mình, nhất là ở phía sau.
Nhớ rõ khi mình mới đến Tiêu phủ đã bị người từ phía sau đánh một chưởng, thiếu chút nữa thành bệnh căn. Nếu không phải Quả Quả liều mạng lên Âm Sơn hái Chu quả cho mình ăn thì… Hừ!
Mà lúc ấy Quả Quả mới mười hai tuổi, chỉ vì nghe đại phu nói chỉ có Chu quả mới có thể trị mà không quản an nguy của bản thân… Nhân họa đắc phúc(phúc trong họa/ người gặp họa nhưng lại có cái may mắn khác), hắn ăn Chu quả vào lại có thêm ba mươi năm công lực, cũng không uổng công Quả Quả của hắn.
“Ách, Tứ đệ, ta có lời muốn nói với ngươi, không biết ngươi có rảnh không?”Tiêu Chấn Thiệncó vẻ khó xử.
Đến đây, cái gã muốn nói có lẽ là mục đích gã đi chuyến này a.Tiêu Chấn Nhân thầm nghĩ.
“Vậy đến phòng nhị ca đi.” Nhìn bộ dáng Tiêu Chấn Thiệnkhông hiểu, hắn giải thích, “Chỗ nhị ca thanh tĩnh, chỗ của ta lại hay có người đến bất ngờ, khôngđược yên.” Nếu mình khônglưu tâm thì cũng khôngđược cho phép người đến quấy rầy. Mặt khác, hắn cũng không muốn cho người khác biết chuyện mình và Tráng Quả thân mật thế nào, nhất là người trong Tiêu phủ.
Tiêu Chấn Nhân thanhthanh giọng, thản nhiênnói, “Nguyên nhân là do bùn lầy tích tụ lâu năm. Một lượng bùn lớn tích tụ tại hạ du(hạ nguồn), thời gian lâu dài như thế sẽ làm lòng sông cao hơn mặt đất trên bờ sông, đây là nguyên nhân làm hồng thủy phá vỡ cả đê.”
“Như vậy chỉ cần chặn thượng du(thượng nguồn) Hoàng Hà lại là được, không phải sao?” Huyện lệnh Trần Châu phủ tự cho là thông minh nói.
“Vậy ngươi cứ chờ cả Đại Á hoàng triều sẽ ngập một nửa trong nước đi.” Tiêu Chấn Nhân lạnh lùng châm biếm.
Đột nhiên không trung âm u như bị Ngọc hoàng đại đế làm đổ nghiên mực, lập tức tối đen.
“Nguy rồi, xem ra là mưa to đó, mọi người mau rời khỏi đê, chạy đến chỗ cao đi!” Tiêu Chấn Nhânthét gọi mọi người chạy đến chỗ cao. Lời còn chưa dứt, mưa to đã ập tới, nháy mắt làm mọi người ướt sũng.
Xem ra huyện lệnh chưa bao giờ chịu gian khổ thế này, chạy trốn còn nhanh hơn cả đại nhânTiêu Chấn Nhân. Cũng không sợ đắc tộiTiêu tiểu vương gia, mà chạy vượt cả mặt gã.
Tráng Quả một lòng bảo vệ phía sau Tiêu Chấn Nhân để ngừa vạn nhất.
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết, “Vỡ đê——!”
Nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Tiêu Chấn Thiện đẩy nha dịch đượcHà đại nhân phái đến bên cạnh mình; đê vỡ lập tức bị nước sông cuốn trôi đi. Sự tình xảy ra quá nhanh, chờ đến khi Tráng Quả phản ứng đượcmới hô lớn một tiếng, “Nhị —— thiếu gia!” Thân ảnh gã đã bị dòng nước xiết cuốn trôi mất tăm.
Tráng Quả quýnh lên, bị Tiêu Chấn Nhân giữ chặt.”Ngươi đithì được ích gì? Muốn thủy quỷ (quỷ nước aka người chết đuối >.<) nhiều hơn một người sao? Chờ nước rút sẽ phái người tìm sau. Kĩ năng bơi của nhị ca không tồi, cát nhân thiên tướng, hẳn là không sao đâu.” Tiêu Chấn Nhânan ủi Tráng Quả như đang an ủi chính mình. Huyện lệnh Trần Châu phủ thấy sức nước như vậy đã sớm sợ tới mức hai chân phát run, hiện giờ tiểu thế tửcủa Tiêu vương quan giai lớn hơn mình không biết bao nhiêu lần, lại bị nước lũ cuốn đi ở khu vực mình cai quản, mắt thấy cơ hội sống là ít đến đáng thương, không khỏi ngồi đó than thở, xem ra mũ ô sa của mình khó mà giữ được. Cả mười ngày tiếp theo, châu phủ phái ra tận năm nghìn châu binh vẫn không tìm được tin tức hay thi thể gì của nhị thế tử Tiêu phủ. Kỳ thật trong lòng mọi người đều biết rõ, hồng thủy như thế, nếu muốn cứu sống được là điều không thể, có lẽ thi thể đã không biết ở đâu, bây giờ có thể đã trôi ra biển rồi cũng nên. Mười ngày sau, khâm sai Ngự Sử đại nhân hạ lệnh ngừng tìm kiếm.