Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 791 : Cưỡng bức thành hôn (1)
Ngày đăng: 21:29 20/04/20
Trên mặt Giang Tiểu Lâu ra vẻ đã hiểu: “Hắn là một tên ngốc?”
Tạ Liên Thành gật đầu: “Phải, trí lực của hắn chỉ tương đương một đứa bốn năm tuổi, mỗi khi lên cơn điên thì vừa đánh vừa la, kêu gào khóc lóc, không để ý đến thân phận mà luống cuống trước mặt nhiều người, làm ra chuyện khiến An Vương phủ mất mặt, cho nên An Vương phi ít khi cho hắn ra ngoài.”
Nhìn tình hình của hắn, e là không phải ngốc mà bị điên. Giang Tiểu Lâu trầm ngâm chốc lát, cảm thấy trong lời nói cả Tạ Liên Thành có ẩn ý, đôi mắt càng tỏa sáng: “Sao huynh lại dẫn ta tới nhìn hắn, chuyện này có liên quan đến chuyện Tả Hoa tới cầu hôn sao?”
Quả nhiên vừa nói đã hiểu.
Tạ Liên Thành thở dài: “Từ khi vị Duyên Bình quận vương này trưởng thành, An Vương phi không ngừng tìm kiếm tân nương cho hắn, ban đầu bà ấy chọn Nhu Vân quận chúa con gái của Giang Dương vương, Giang Dương Vương ở xa xôi tận Ninh Châu, không rõ tình hình trong kinh thành, cũng không biết vị Quận vương này là kẻ ngốc, hai bên định việc thành thân, liền gả con gái đến đây. Ai ngờ vừa vào cửa, Quận chúa liền phát hiện vị Quận vương này không giống bình thường, nhất thời nổi giận, ném khăn hồng trực tiếp hồi phủ. Vụ đó huyên náo rất lớn, Giang Dương vương tức giận An Vương phủ cố ý lừa gạt, còn dẫn con gái vào kinh tố cáo với bệ hạ. Mà An Vương cũng lấy lý do Giang Dương vương lật lọng, vi phạm hôn ước để tố cáo ngược lại. Hai bên đều là quyền cao chức trọng, được bệ hạ trọng dụng, nên cuối cùng chỉ đành cho chìm xuồng. Trải qua chuyện này, An Vương phi được một bài học, lại tìm tới tứ tiểu thư của phủ Diệp tướng quân, vốn tưởng rằng con thứ nhà quan thì sẽ nghe lời, không ngờ vị tiểu thư này thà nhảy sông tự tử cũng không chịu gả cho một kẻ ngốc hủy hoại cả đời. An Vương phi không từ bỏ, lại tìm đến nhà thứ ba, nhưng tân nương không lâu trước lễ cưới đã bỏ trốn cùng người yêu, mất hết mặt mũi An Vương phủ. Từ đó An Vương phi không đề cập tới hôn sự nữa, sự ngu dại của Duyên Bình quận vương đã có không ít người biết, bởi vì ngày thường trông giữ nghiêm khắc, không có cơhội chạy ra ngoài mà thôi.”
Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Liên Thành, kết nối mọi chuyện lại với nhau. Đầu tiên là An Vương phi lấy lòng nàng, sau đó Mẫn phu nhân tới cửa, xuất hiện một Tả Hoa si tình, nhưng Tạ Liên Thành lại nói An Vương phi có một nhi tử ngu ngốc thành thân ba lần thất bại, những thứ trùng hợp này lại tạo thành một sự lừa gạt. Đây là An Vương phi từng chạm phải đá nên học được cách đi đường vòng… Nàng khẽ mỉm cười: “Ý của đại công tử ta đã hiểu rồi.”
Tạ Liên Thành sâu sắc nhìn nàng, đôi mắt trong suốt như bầu trời đêm: “Nàng hiểu thật hay giả vờ hiểu?”
Giang Tiểu Lâu cười nói: “Thật thật giả giả, giả giả thật thật, cũng không quan trọng, quan trọng là ta biết đối phương muốn gì.”
Tạ Liên Thành cười nhẹ: “Vậy nàng sẽ để cho An Vương phi đắc ý sao?”
Giang Tiểu Lâu cong môi lên ra vẻ ôn nhu, đáy bắt có ý đùa bỡn: “Trên đời này không ai có thể ép ta làm chuyện ta không muốn làm.”
Thấy nàng tự tin như thế, Tạ Liên Thành nhắc nhở: “Dù sao An Vương phi chọn cách đi đường vòng là muốn cưới nàng làm Quận vương phi, đối với người ngoài mà nói chính là đề cao nàng, nếu muốn từ chối thì cũng phải cẩn thận.”
Giang Tiểu Lâu trở về Tạ phủ, khéo léo từ chối với Tạ Khang Hà.
Tạ Khang Hà hết sức kinh ngạc, hỏi tới: “Nhân phẩm tài học của vị Tả công tử này đều là nhất đẳng, tuy thân mang tàn tật nhưng môn phong Tả gia… Nếu muốn có một mối hôn sự như vậy sợ là không dễ tìm, Tiểu Lâu, con nghĩ kỹ chưa?”
Thật ra cũng không trách Tạ Khang Hà coi trọng cuộc hôn nhân này, con gái thương nhân có thể gả cho con của quan viên ngũ phẩm, còn là con trưởng, tuy tam công tử là người tàn tật, nhưng con người hắn, bối cảnh gia đình hắn, không có gì đáng soi mói. Tạ Khang Hà cũng sâu sắc biết rõ, Giang Tiểu Lâu cần một gia đình yên ổn, ấm áp để xoa dịu những tổn thương của mình. Nếu những nữ nhi của Tạ gia không an phận, hắn hy vọng có thể tìm cho nàng một gia đình khác.
Giang Tiểu Lâu dặn dò người chuẩn bị xe ngựa, một đường đi thẳng, qua cửa thành nam, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà cao to. Tòa nhà này vốn nằm ở khu vực khá phồn hoa, nhưng lại không phù hợp với không khí chung quanh, giữa tòa nhà hoa lệ có vẻ đặc biệt rách nát, hai bên tường cao bị mưa gió xâm hại, gạch bị tróc ra, mặt tường lồi lõm, cửa sắt bị rỉ sét. Nhưng mà, cạnh cửa có một người đang đứng, mặc một bộ áo màu xanh, ống tay áo tung bay nhưmây, đôi mắt trong trẻo yên tĩnh, càng hiện rõ vẻ tuấn tú thanh nhã. Hắn đang xuất thẩn nhìn cánh cửa trạch viện Giang gia, lại nghe thấy có người nói: “Tạ công tử, sao huynh lại ở đây?”
Tạ Liên Thành ngẩn ra, quay đầu nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, ra vẻ kinh ngạc, sau đó lại có chút thẹn thùng.
Hoài An nhanh miệng nói: “Thiếu gia nhà nô tài không yên tâm bọn thợ thủ công, sợ bọn họ phá hoại nguyên trạng tòa nhà…”
“Hoài An”. Tạ Liên Thành lạnh lùng kêu tên hắn, Hoài An le lưỡi một cái, co người tránh qua một bên.
Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười, vẫn chưa hỏi gì thêm. Ánh mắt của nàng rơi vào trên tòa nhà, cửa ra vào, gạch ngói, tất cả đều là dáng vẻ năm đó, chỉ là cánh cửa trống rỗng, không còn bảng hiệu của Giang gia. Phải rồi, bảng hiệu Giang gia đã sớm bị người tháo xuống, không biết đã ném đi đâu.
Tạ Liên Thành nhìn Giang Tiểu Lâu, đáy mắt lưu chuyển tâm tình phức tạp.
Giang Tiểu Lâu chủ động đi đến trước một sạp bán bánh ngọt, dặn dò Tiểu Điệp mua hai miếng bánh của lão phụ nhân bán hàng, lại nói với lão phụ nhân: “Xin hỏi đại thẩm, bên này vốn là Giang phủ đúng không?”
Lão phụ nhân nhận bạc, tươi cười nhìn nàng nói: “Không sai, vốn là Giang gia, nhưng hiện tại đã đổi chủ.”
Người ngoài đều biết, bây giờ Giang gia đã là sản nghiệp của Tần phủ, mặt mày Giang Tiểu Lâu bình tĩnh như không để ý: “Nghe nói chủ nhân trước của tòa nhà này rất có tiền, nhưng sau đó sa sút.”
“Không phải, vốn dĩ là một vị lão gia rất có tiền, nhưng một sớm một chiều nhà tan người mất, người trong phủ cũng không biết đi đâu, nhưng một số hạ nhân cũ lại phát đạt.”
“Hả,” Giang Tiểu Lâu cười nói, “Chắc là ông trời phù hộ họ.”
“Ây, tiểu thư cũng đừng nói là ta nói, ta thấy tiểu thư cũng quen mặt lắm. Nói về đại quản gia trước kia của Giang gia đi, nhìn thì cũng khá trung thành, nhưng sau khi lão gia chết, hắn lập tức phát tài, mở vài cửa hàng ở đầu đường, sống rất thoải mái, còn cưới ba tiểu thiếp. Còn có một tên vốn là thư đồng tên là Tiểu Lý Tử, vốn là người đi theo đại thiếu gia, đại thiếu gia vừa chết liền trở nên xa hoa, sau đó cưới cả di nương của đại thiếu gia, có người nói di nương này dung mạo xinh đẹp vô cùng, bây giờ người ta đang sống cuộc sống huy hoàng rực rỡ. Chỉ có người của Giang gia xui xẻo, ly tán khắp nơi. Đáng thương nhất là đại thiếu phu nhân của Giang gia, sau khi Giang gia suy tàn, đại thiếu gia không hiểu sao bị đánh chết, vị đại thiếu phu nhân này rất bi thương, lại gặp phải tên không có mắt, một mực đòi cưới thiếu phu nhân về làm thiếp, không ngờ thiếu phu nhân là người cương liệt, không chịu phục tùng, nhảy xuống giếng tự tử, đúng là tạo nghiệt.”
Giang Tiểu Lâu chỉ lẳng lặng nghe, như là nghe chuyện không liên quan đến mình.