Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 842 : Lòng người bạc bẽo (2)
Ngày đăng: 21:29 20/04/20
Phó Triêu Tuyên muốn cáo từ, Giang Tiểu Lâu đuổi theo hắn ở hoa viên: “Phó đại phu.”
Phó Triêu Tuyên quay đầu lại nhìn thấy nàng, tim nhảy lên một cái, trên mặt vẫn làm như không có gì: “Có chuyện gì sao?”
Giang Tiểu Lâu thở hổn hển nói: “Rốt cuộc Tạ bá phụ bị làm sao, ngay cả huynh cũng không dám kê thuốc sao?”
Phó Triêu Tuyên tự xưng y thuật cao minh, lúc này cũng không thể không đỏ mặt, gật đầu nói: “Ta hành nghề y nhiều năm, chưa từng gặp bệnh trạng này, nhất định phải hỏi lại sư phụ mới dám phán đoán.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu lay động: “Nhưng Thái Vô tiên sinh đã ra ngoài hành y, lúc này làm sao tìm được?”
Phó Triêu Tuyên nói: “Nàng yên tâm, ta và sư phụ có cách liên lạc, ít thì năm ba ngày, nhiều thì nửa tháng, nhất định liên lạc được, không biết Tạ lão gia có thể chống đỡ được lâu như vậy hay không. Nhưng mà, bệnh này quá kỳ lạ, ta thấy có chỗ không đúng…”
“Không đúng? Chỗ nào không đúng…”
“Chuyện này… ta không nói rõ được, vừa nãy ta muốn dùng cách thử máu, nhưng trong nhà có quá nhiều người, làm vậy không thích hợp lắm…”
Từ ngày hôm sau, Tạ Khang Hà bắt đầu nằm trên giường không dậy nổi, toàn thân phát lạnh, lại cảm thấy trong ngực như có hỏa thiêu, chỉ nằm trên giường rên rỉ không ngớt. Vương di nương mời mấy đại phu, nhưng bọn họ đến xem xong đều lắc đầu chịu thua, thuốc của mọi người kê đều chỉ là thuốc giảm đau thông thường, uống hay không cũng như nhau, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Tạ Khang Hà không ăn không uống, ngủ mê man như chết. Tất cả mọi người đứng chung quanh giường, bi thương khóc lóc, bó tay hết cách.
Tạ Khang Hà dặn dò Vương di nương: “Chuẩn bị hậu sự đi.”
Nghe hắn nói vậy, Vương di nương kêu rên một tiếng, nước mắt đổ ào ào xuống.
Thấy tất cả mọi người đều khóc sướt mướt, Tạ Khang Hà cảm thấy vô cùng phiền chán, phất phất tay: “Mọi người ra ngoài hết đi, để ta một mình yên tĩnh một chút.” Mọi người liếc mắt nhìn nhau, dồn dập lùi ra ngoài, ngay lúc này Tạ Khang Hà đột nhiên nói: “Tiểu Lâu, con ở lại, ta có chuyện cần nói.”
Ánh mắt của mọi người quét qua một cái, cùng tập trung lên người Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu cũng không để ý người khác nghĩ gì, chỉ hòa nhã nói: “Được.”
Chờ khi mọi người lui ra, Tạ Khang Hà mới nhìn Giang Tiểu Lâu, miễn cưỡng cười nói: “Ta còn tưởng là có thể thay thế phụ thân con chăm sóc con, nhưng bây giờ ta đã không thể làm được.”
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, giọng điệu đặc biệt ôn nhu: “Không đâu, bá phụ sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Ngoài miệng nàng nói như vậy, trong lòng lại nhớ đến chuyện thiên sát cô tinh, nếu đúng là vậy, Tạ Khang Hà cũng là bị nàng làm hại sao? Giang Tiểu Lâu có một cảm giác như không kềm được nước mắt, nhưng nàng sờ lên mặt mình, rất khô, không có giọt nước mắt nào chảy xuống.
Không biết từ khi nào, nàng đã không khóc được.
Tạ Khang Hà khó khăn nở nụ cười, vỗ vỗ tay nàng, nói: “Con biết không, đến giờ ta vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên ta gặp Giang huynh đệ, khi đó bọn ta còn là thiếu niên, không có gì hết, ta chỉ biết giữ lưới đánh cá, mà hắn cầm một cây quạt tự cho mình là phong lưu, chỉ chớp mắt con cái của cả hai đều đã lớn, ta thì lại sắp chết.”
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, không nói một lời.
Biểu hiện của Tạ Khang Hà trở nên nghiêm túc: “Tiểu Lâu con nghe đây, đời người phải trải qua nhiều chuyện, có hạnh phúc, có bất hạnh, ví dụ như phụ huynh con rời bỏ con mà đi, con chỉ có thể tự dựa vào chính mình, nhưng chính vì như vậy, con mới trở nên kiên cường ưu tú như hôm nay. Ta biết, trong lòng con có thù hận sâu xa, ta chỉ mong con hứa với ta, bất kể làm gì cũng phải bảo trọng bản thân, báo thù cũng không thể vội vàng, từ từ chờ thời cơ, trước khi quyết định làm gì cũng phải thận trọng, hiểu chưa?”
Giang Tiểu Lâu không biết trong lòng Tạ Khang Hà có nhiều vấn đề như vậy mà vẫn nhịn không nói ra, cũng không biết vào lúc này Tạ Khang Hà còn lo lắng cho nàng, nàng vững vàng nắm chặt tay hắn nói: “Bá phụ, con mong người sẽ sống thật lâu, nhìn thấy Tiểu Lâu thành công. Đừng giống như phụ thân con, bỏ lại Tiểu Lâu một mình.”
Tạ Khang Hà sâu sắc thở dài một hơi, yêu thương nhìn nàng: “Giang huynh có một nữ nhi tốt, còn ta nhìn thì có một đại gia đình, thật ra lại không có ai.” Khi hắn nói đến chỗ không có ai, thần sắc có chút kỳ lạ.
Tạ Khang Hà trên giường bỗng nhiên nôn mửa, tì nữ còn chưa đỡ kịp hắn đã nhoài người trên gường, phun ra vô số máu đen, căn phòng trong nháy mắt nồng mặc mùi tanh.
Mọi người thấy tình hình như vậy, tất cả đều biến sắc.
Tạ Du biến sắc: “Giang Tiểu Lâu, ngươi có âm mưu gì, dám thông đồng với đạo sĩ đó đến hại phụ thân ta.”
Ông trời đúng là muốn đối nghịch vơi Tạ Du, nàng vừa nói dứt câu Tạ Khang Hà đã ngồi thẳng lên: “Thật thoải mái, thoải mái quá.”
Chỉ là nôn được hết những thứ bẩn thỉu ra ngoài, sắc mặt vừa xanh vừa vàng của Tạ Khang Hà đã từ từ khôi phục lại như xưa.
Ngũ Thuần Phong nói: “Bây giờ nấu một ít thuốc giữ ấm cho Tạ lão gia uống, không quá ba ngày, ta đảm bảo Tạ lão gia có thể đứng dậy đi lại.”
Sắc mặt Tạ Du trong nháy mắt trắng bệch, nhưng lại tràn đầy quan tâm nói: “Phụ thân, thật sự thấy khỏe hơn rồi sao?”
Tạ Khang Hà gật đầu, nói: “Nghe lời đạo trưởng, lập tức đi nấu thuốc.”
Chốc lát sau tì nữ bưng chén thuốc đến, đôi tay trắng noãn của Tạ Du vừa định tiếp nhận, không ngờ Tạ Khang Hà dùng tay đẩy một cái, tự mình ngồi dậy, hắn hả miệng to uống hết chén thuốc, sung sướng thở ra một hơi: “Đạo trưởng, ông đã cứu mạng ta, ta phải cảm tạ ông.”
Trong nháy mắt Tạ Du cứng đờ, rồi lại thu hồi sắc mặt rất nhanh, tiếp theo trên mặt mang theo ý cười, như đang rất vui mừng.
Ngũ Thuần Phong chỉ mỉm cười: “Tạ lão gia, một đời ông làm việc thiện, tuyệt đối sẽ không mất mạng vào lúc này. Tuổi của người là trời định, những người khác không thể can thiệp được.”
Tạ Du càng hiếu thuận dịu dàng: “Đúng đó, mạng của phụ thân không thể ngừng tại đây, đúng là cảm tạ trời đất.”
Ngũ Thuần Phong tiếp tục nhắc nhở: “Kể từ hôm nay, Tạ lão gia cần nằm trên giường mười ngày, đến khi đó mới hoàn toàn khôi phục.”
Tạ Liên Thành tự mình đưa Ngũ đạo trưởng rời đi, Tạ Du đứng ở bên giường, đôi mắt đỏ ngầu, rưng rưng muốn khóc, nhút nhát nói: “Phụ thân, từ nay về sau phải bảo trọng thân thể, đừng dọa con như vậy nữa, con không chịu nổi đâu.”
Tạ Khang Hà chỉ mỉm cười nhìn nàng: “Đạo trưởng không phải đã nói rồi mà, hài tử ngốc, đừng lo lắng. Mấy ngày nay con cực khổ rồi, quay về nghỉ ngơi đi.”
Tạ Du quan tâm thêm mấy lượt, mới vui mừng rời đi.
Ra cửa, Tạ Du nhìn Giang Tiểu Lâu, vẻ mặt tràn ngập cảm kích: “Giang Tiểu Lâu quả nhiên mời được đạo sĩ tốt, thuốc đến hết bệnh, khiến người ta bội phục.”
Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Du một chút, biểu hiện quan sát.
Tạ Du hơi biến sắc: “Lúc nãy là ta hiểu lầm ngươi, thật sự xin lỗi. Nhưng mà, phụ thân trước giờ vẫn rất khỏe, chỉ nói chuyện với ngươi trong thư phòng có vài câu liền ngã bệnh… Ta vẫn có chút buồn bực, muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Âm thanh Tạ Du uyển chuyển, như chim hoàng oang, từng câu từng chữ lại mang theo thâm ý, tựa hồ đang chỉ trích Giang Tiểu Lâu, khóe môi Giang Tiểu Lâu hơi vểnh lênh, ánh mắt lạnh lẽo: “Thị phi công đạo tại lòng người, nếu ta không muốn bá phụ khỏe lại, vì sao lại dẫn người đến chữa bệnh?”
Tạ Du nhẹ nhàng thở dài: “Vậy cũng không hẳn, vì tranh thủ lấy lòng phụ thân, có mấy người sẽ không từ thủ đoạn.” Nàng nói như vậy xong, gương mặt lạnh lùng nở nụ cười tươi sáng, ánh mắt rơi vào trên mặt Giang Tiểu Lâu.
Trong nháy mắt, Giang Tiểu Lâu chỉ cảm thấy ánh mắt kia như một con rắn độc, chui thẳng vào tim người, trong lúc lơ đãng cắn một cái, khiến người ta máu me đầm đìa, lộ ra cả xương…