Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 852 : Mối thù khắc cốt (2)
Ngày đăng: 21:29 20/04/20
Tạ Ỷ Chu nghe vậy, giữa hai lông mày tràn đầy oán hận: “Phụ thân, Kiến Nam thi tập rốt cuộc là người nào đưa cho người, lại tiêu tốn tâm tư như vậy, chỉ vì muốn độc chết người, thủ đoạn đúng là làm người ta căm giận.”
Tạ Khang Hà chậm rãi ngồi xuống ghế, sắc mặt trở nên lạnh lẽo: “Không, Kiến Nam thi tập này là do ta mua bên ngoài về.”
Trên mặt Vương Bảo Trân lóe qua vẻ trào phúng lạnh lẽo, miệng lại uyển chuyển khuyên nhủ: “Lão gia, đến khi nào rồi mà ông còn muốn che giấu cho cô ta, Kiến Nam thi tập này rõ ràng là…”
Còn không đợi bà nói xong, trán Tạ Khang Hà nổi gân xanh, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Còn không im miệng.”
“Thi tập là do ta tặng.” Đúng lúc này, một âm thanh vang lên.
Mọi người dồn dập nhìn về người vốn vẫn đang yên lặng là Giang Tiểu Lâu, thấy nàng vẫn trấn định, nét mặt tươi cười như hoa, không có chút nào chột dạ.
Tạ Ỷ Chu tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Giang tiểu thư ta hỏi nàng, Kiến Nam thi tập đúng là nàng đưa cho phụ thân?”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, không có vẻ dị thường: “Không sai, thi tập này là ta tìm trăm phương ngàn kế tìm được tặng cho Tạ bá phụ, chỉ vì người rất yêu thích thi nhân Quảng Kiến Nam của tiền triều, chẳng qua chỉ là chút tâm ý nho nhỏ, có gì không đúng?”
Lúc này Tạ Hương mới hiểu được, biết có cơ hội đuổi Giang Tiểu Lâu đi, trong lòng rất vui sướng, trên mặt lại tức giận nói: “Thi tập không có gì không đúng, người không đúng là ngươi.”
Giang Tiểu Lâu hơi kinh ngạc: “Ta, ta làm gì không đúng?”
Tạ Nguyệt ở một bên, chỉ lạnh lẽo đứng cạnh Vương Bảo Trân, thái độ ngồi xem cuộc vui.
Tạ Hương đầu óc xoay chuyển, cái miệng đỏ hồng chu chu ra như hạt đậu: “Chết đến nơi rồi còn muốn chối? Kiến Nam thi tập rõ ràng bị ngươi hạ độc, ngươi muốn hại chết phụ thân, không ngờ phụ thân phước lớn mạng lớn vượt qua được, bây giờ lại muốn gieo vạ cho tứ muội, Giang Tiểu Lâu, ngươi đúng là độc ác.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy cũng không tức giận, ánh mắt rơi vào trên người Tạ Khang Hà, vẻ mặt ôn nhu: “Bá phụ có lòng tốt thu nhận giúp đỡ ta, lẽ ra ta phải cảm kích người, có lý do gì hạ độc người?”
Tạ Hương nhất thời yên lặng, lại nhìn Tạ Nguyệt cầu cứu.
Tạ Khang Hà dĩ nhiên cũng nghĩ vậy, vừa muốn giải thích thay cho Giang Tiểu Lâu, lại nghe Tạ Nguyệt nói: “Phụ thân, chuyện này cũng không phải không thể giải thích, người suy nghĩ lại đi, nếu không phải Giang Tiểu Lâu hạ độc, vậy thì độc từ đâu mà đến? Rõ ràng là đại phu đã bào chế được thuốc giải, cô ta cũng có thể mời Phó đại phu đến chữa bệnh cho phụ thân, sao lại mượn tay Ngũ đạo trưởng? Ta đoán, đây là cô ta muốn dùng cái gọi là thần thông của Ngũ đạo trưởng, lừa gạt lòng tin của phụ thân. Trước tiên hạ độc, lại giải độc, phụ thân sẽ cảm động đến rơi nước mắt, tin tưởng gấp trăm lần, đến khi đó nàng muốn làm gì cũng được.”
Miệng người nói mòn cả vàng, trăm miệng không thể bào chữa. Cái gọi là tường đổ mọi người đẩy, chính là khi ngươi bị nghi ngờ, chỉ khiến cho càng có nhiều người xông lên chà đạp, nhưng lại dùng những lý lẽ hết sức tốt đẹp che giấu cho tâm tư của những người đó. Cái gọi là lòng người, chính là thứ độc ác nhất trên đời, lạnh lùng đến cực điểm, vô cùng đáng sợ. Rất nhiều người sẽ lùi bước trước sự công kích này, nhưng Giang Tiểu Lâu lại cười lạnh: “Tạ đại tiểu thư, không ngờ trí tưởng tượng của ngươi phong phú quá. Ta hạ độc bá phụ, lại mời Ngũ đạo trưởng giải độc, phí công sức như vậy rốt cuộc là vì cái gì?”
Tạ Nguyệt thận trọng hơn Tạ Hương, âm thanh ôn hòa nói: “Dưới gương mặt xinh đẹp che giấu nhiều thứ xấu xa. Giang Tiểu Lâu, ngươi hạ độc lại giải độc cho phụ thân, xem ra rất khó tin, lý do thật sự lại rất rõ ràng, trước đây ngươi nhất thời kích động từ chối yêu cầu của phụ thân, nhưng đã nghĩ lại, Tạ gia có nhiều gia tài như thế, ngươi lại hối hận muốn được phân chia những thứ đó. Nhưng lời đã nói ra không thể rút lại, thế là tự biên tự diễn một màn kịch. Vừa cứu được phụ thân, lại được vô số cảm kích, đến khi đó không cần ngươi mở miệng, phụ thân dĩ nhiên sẽ dâng cả Tạ gia cho ngươi, quả nhiên là tính toán thật hay, chỉ có điều, quá vô sỉ rồi.”
Tạ Khang Hà tính tình ôn hòa, hiếm khi nào nổi giận, giờ khắc này sự phẫn nộ của hắn đã đến cực điểm, giơ tay cho nàng một cái tát: “Câm miệng, ngươi muốn biến Tạ gia thành trò cười cho thiên hạ hay sao?”
Tạ Du cười đến không thể kềm chế: “Con không để ý, con không để ý gì hết, con chỉ quan tâm một mình đại ca.”
Tất cả mọi người nhìn về phía Tạ Liên Thành, vẻ mặt quái lạ.
Ngữ khí của Tạ Liên Thành đặc biệt bình tĩnh, nhưng mang theo sự lạnh giá thấu xương: “Tạ Du, không được nói với phụ thân như vậy.”
Tạ Du đẩy Tạ Khang Hà ra, từ trên giường đứng dậy, dưới cái nhìn trừng trừng của mọi người, nàng nhào tới Tạ Liên Thành, gắt gao chụp lấy cánh tay hắn, bi thương nói: “Đại ca, muội có điểm nào không bằng được Giang Tiểu Lâu, mọi thứ muội đều không thua ả ta, muội không cần thân phận tứ tiểu thư Tạ gia, muội có thể không cần gì hết, chỉ cần huynh cho muội ở bên cạnh huynh, dù chỉ làm tì nữ cũng được, chỉ cần có thể được nhìn thấy huynh, mỗi ngày trò chuyện với huynh là muội bằng lòng rồi. Đại ca, huynh nhìn muội đi, tại sao huynh không chịu nhìn muội chứ?”
Tạ Liên Thành nhìn Tạ Du một lúc lâu, chỉ lặng lẽ không nói gì. Sau đó, hắn nhướng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, thấy đối phương có bộ dáng hoàn toàn không hiểu nổi, mới từ từ nói: “Chuyện này không liên quan đến Giang tiểu thư, cho dù nàng ấy có xuất hiện hay không, ta cũng không thể yêu muội. Muội là muội muội của ta, suốt đời suốt kiếp, cũng không thay đổi.”
Náo loạn đến mức này, mặt mũi mất sạch, thế gian lại có muội muội ái mộ huynh trưởng, cho dù bọn họ không có huyết thống, nhưng danh phận đã định, lại còn dám lớn tiếng nói ra như thế, quả thật là… Dù sao Vương Bảo Trân cũng đã quản gia nhiều năm, sợ bị người ta nói là mình không biết quản giáo, vội vã lớn tiếng nói: “Các ngươi còn không mau kéo tứ tiểu thư ra.”
Các ma ma nghe thấy vậy, lập tức tiến lên tóm lấy Tạ Du, mà Tạ Du như người chết chìm vớ lấy được một đám lục bình, miệng kêu la thảm thiết: “Đại ca, đại ca.” Đôi mắt u oán của nàng giờ khắc này tràn ngập bi thương mà nhìn Tạ Liên Thành, như khẩn cầu hắn.
Tạ Liên Thành lại từng chút một đẩy tay nàng ra: “Tứ muội, muội bị bệnh, cần phải cố gắng dưỡng bệnh.”
Tạ Du bị người mạnh mẽ kéo qua một bên, nàng nhu nhược phát ra âm thanh nức nở xông thẳng vào lỗ tai mọi người, Tạ Hương theo bản năng nắm chặt khăn tay, sợ đến không dám thở mạnh: “Tạ Du đúng là điên rồi, thật đáng sợ.”
Tạ Nhu cũng không dám tin tưởng, nhìn Tạ Xuân, hoang mang nói: “Muội ấy vừa nói gì, người trong lòng là đại ca, không phải ta đang nằm mơ chứ?”
Tạ Xuân há miệng không biết nên trả lời thế nào, hòa toàn bị màn kịch lúc nãy làm cho chấn động.
Vẻ mặt Vương Bảo Trân biến ảo không ngừng, Tạ Nguyệt lặng lẽ không nói, Tạ Ỷ Chu cúi mắt xuống. Việc đã đến nước này, hành vi lúc nãy của họ đã biến thành trò hề, bỏ đá xuống giếng, khó tránh khỏi bị tính sổ về sau, vẫn nên im miệng thì hơn.
Tạ Khang Hà tựa hồ muốn đi đến chỗ Tạ Du, nhưng chung quy bước chân lảo đảo một thoáng, chỉ có thể chán nản ngã ngồi trên ghế, sắc mặt tái xanh, đến nửa ngày không nói ra lời: “Chuyện này… không được nhắc lại nữa, ngày mai lập tức đưa Tạ Du đến am ni cô, để nó xuất gia làm ni.”
Tạ Du bị mọi người giữ chặt, mái tóc toán loạn, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, nhưng mà đôi mắt lại lộ ra ánh sáng oán độc, trừng thẳng về phía Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu, Giang Tiểu Lâu, Giang Tiểu Lâu… trong lòng nàng dường như thấm đã máu và nước mắt, nghiến đi nghiến lại cái tên này không biết bao nhiêu lần, thù hận che khuất bầu trời.