Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 881 : Âm mưu hãm hại (1)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


Phủ Thái tử.



Thái tử ngồi ở chủ vị, vị trí khách ngồi thứ nhất là Tử y hầu, khách mời hai bên ngồi đầy cả phòng. Trên bàn bày ra yến tiệc linh đình, sơn hào hải vị muôn màu rực rỡ, không thiếu thứ gì.



Thói quen của Tử y hầu như cũ, không hứng thú lắm với những yến tiệc này, trong cả bữa tiệc hắn chỉ động đũa vào món cá hấp, tuy rằng gia vị chỉ là vài miếng nấm hương, nhưng lại vô cùng tươi ngon.



Thái tử thấy Tử y hầu có hứng thú với món ăn này như thế, không khỏi mỉm cười nói: “Con cá này là do Tần Tư cho người bắt dưới sông từ khi trời còn chưa sáng, sau đó ngư phu lập tức làm sạch cá, tẩm ướp gia vị cho vào nồi hấp rồi đưa về phủ.”



“Từ dưới sông bắt lên, đi một đường về đến phủ là vừa kịp chín, đúng là ý hay.” Người chung quanh vội vàng phụ họa.



Tử y hầu nheo mắt lại: “Thái tử quả nhiên biết hưởng thụ.”



Thái tử cất cao giọng nói: “Cũng là nhờ có Tần Tư, nhờ hắn có ý tưởng hay ho ta mới có thể hưởng thụ nhiều mỹ thực như vậy.”



Tần Tư lập tức đứng dậy tạ ơn: “Điện hạ quá lời, vi thần trời sinh phúc mỏng, xuất thân thấp kém, đều dựa vào ơn đức của điện hạ, được người chiếu cố, vì người phân ưu là bổn phận của vi thần.”



Lời này nếu đổi thành người khác nói, chính là nịnh nọt. Nhưng phát ra từ trong miệng hắn, phối hợp với dáng vẻ bên ngoài, tài ăn nói xuất chúng, tất cả có vẻ như nước chảy mây trôi, nhịp nhàng ăn khớp.



Thái tử hài lòng nói: “Ngươi đứng dậy đi.”



Tần Tư đứng lên, cung kính lui sang một bên.



Tử y hầu từ trên cao nhìn xuống Tần Tư một chút, trong đầu bỗng hiện ra khuôn mặt mỹ lệ đó. Bỗng dưng, hắn cười nhẹ, ngón tay thon dài trắng trẻo cầm lấy ly rượu thanh ngọc, chậm rãi nói: “Sớm nghe nói Tần thám hoa là phụ tá đắc lực của Thái tử, hôm nay gặp mặt quả là danh bất hư truyền.”



Tử y hầu hỉ nộ vô thường, không giống người khác, nếu ứng đối không tốt sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Trên mặt Tần Tư lộ ra vẻ kinh hoảng vừa đúng: “Hầu gia quá khen, tất cả đều nhờ vào ưu ái của Thái tử, vi thần vạn chết không từ.”



Từ đầu tới cuối Tần Tư luôn thể hiện ra dáng vẻ lo sợ, phảng phất như rất trung thành với Thái tử. Nhưng sau khi nghe kể về “sự tích anh hùng” của hắn, người bên ngoài không tự chủ được mà lộ ra vẻ khinh bỉ. Một người có thể bán muội cầu vinh, phẩm tính có thể tốt đến đâu. Rõ ràng Thái tử đối với hắn vô cùng xa cách, hắn vẫn như cũ không biến sắc, chuyện trò vui vẻ, thật là đệ nhất thiên hạ mặt dày.



Đáy mắt Tử y hầu mang ý cười, một người nếu muốn tiếp tục ở lại quan trường, nhất định phải biết khi nào cúi đầu, khi nào quỳ xuống, nói dễ nghe thì là duỗi được co được, nói khó nghe thì là vô liêm sỉ, vị trước mắt này thật không thể nghi ngờ chính là một nhân vật kiệt xuất. Năm đó vì trở thành rể của Lưu Ngự Sử, hắn không chút do dự vứt bỏ Giang Tiểu Lâu, tiếp theo vì lấy lòng mình, lại trói người đưa đến phủ Tử y hầu, điều này nói rõ một đạo lý: con người khi cần độc ác thì phải độc, khi muốn trèo lên cao mà thấy có gánh nặng thì phải không chút do dự bứt bỏ, mặc kệ gánh nặng này là nữ nhân mình yêu mến hay là người thân. Như vậy mới có thể không ngừng trèo lên cao, có được thứ mình muốn.



Người không vì mình, trời tru đất diệt, bình tĩnh mà xét thì Tần Tư làm vậy cũng không có gì sai. Chính là trong mắt Tử y hầu, đây chính là cách giải thích rất hợp lý đối với đời người và quyền thế, nhưng không ai ngờ được Giang Tiểu Lâu lại mạnh mẽ quay trở về, từng bước nuốt chửng Tần gia không còn manh giáp.



Nơi có nhiều nữ nhân thì thị phi cũng nhiều, tranh đấu lẫn nhau, công kích lẫn nhau, không tự chủ sẽ bại lộ bộ mặt xấu xí của mình. Chỉ có điều, nữ nhân cũng chính là động vật đáng yêu nhất trên đời, trong lúc lơ đãng sẽ lộ ra nét mỹ lệ vô cùng cực. Một nữ nhân quay lại báo thù, rốt cuộc nên nói là thú vị hay đáng sợ, phải xem Tần Tư có thể chống được một đòn của đối phương hay không.



Tử y hầu mỉm cười giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.




Vốn tưởng rằng hoàng đế sẽ giận tím mặt, nhưng khi nghe được ba chữ Tạ Khang Hà, hoàng đế trầm ngâm, phảng phất như một bó củi khô đang cháy hừng hực đột nhiên bị cơn mưa rào dội xuống.



Trong lòng Thái tử dâng lên cảm giác kỳ quái, chỉ nói: “Xin phụ hoàng thứ cho nhi thần nhiều lời, Tạ gia hiện là cự phú trong thiên hạ, xa không nói, chỉ nói từ kinh thành đến Nghi Châu, hắn có vô số cửa hàng, gia tài ngàn vạn, thực sự là một người khiến người ta phải thán phục. Chỉ là một thương nhân, lại có của cải tích lũy to lớn như vậy,không biết đã bóc lột bao nhiêu mồ hôi nước mắt của dân…”



Khi hắn nói đến mấy chữ mồ hôi nước mắt của dân, nhạy cảm nhận ra chân mày hoàng đế nhíu chặt lại, hoàng đế trầm ngâm nói: “Không có nghiêm trọng như con nói chứ.”



Thái tử thở dài một tiếng: “Băng dày ba thước đâu phải do cái lạnh của một ngày, Tạ Khang Hà không những có tiền, hắn còn nỗ lực lôi kéo đại thần trong triều để được bảo vệ. Trước đây nể tình hắn đóng thuế rất nhiều cho triều đình, nhi thần không có để ý tới, nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ một trạch viện đã xa hoa như thế, có thể thấy người này đúng là sâu dân mọt nước.”



Vẻ mặt hoàng đế có chút lạnh lẽo, không còn vẻ thân thiện như lúc nãy: “Ý của con là…”



Thái tử nghiêm túc nói: “Vốn dĩ phụ hoàng có ý tốt, muốn tu thân dưỡng tính, để dân được giàu sang, nhưng tất cả của cải lại tập trung trong tay một người, vậy thì đã đi ngược lại ý của người. Theo nhi thần thấy, Tạ Khang Hà này sợ là có hơi quá đáng một chút.”



Hoàng đế xoay người, từ từ đi về khối ngọc, bước chân chậm chạp.



Thái tử nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, trong lòng đầy nghi ngờ. Nếu như ngày xưa phụ hoàng nhất định đã giận tím mặt, Tạ Khang Hà chỉ là một thương nhân, lại có nhà cửa xa hoa như thế. Sự giàu sang không hề che đậy này, không lẽ phụ hoàng không cảnh giác. Huống chỉ chỉ cần Tạ Khang Hà chết rồi, quốc khố chẳng phải sẽ càng thêm dồi dào, lời này hắn không có nói thẳng ra, nhưng chắc hoàng đế cũng biết rõ.



Hoàng đế lại quay về long ỷ, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Thái tử lo lắng quá mức rồi, một thương gia xây trạch viện, có gì to tát chứ.”



Thái tử nhíu mày: “Phụ hoàng, Tạ Khang Hà xây hồ nước, dựng vườn vây, mỗi ngày ăn uống xa hoa, ra ngoài thì tiền hô hậu ủng, sánh với vương hầu. Có tiền thì sẽ có quyền, thế lực của hắn lớn, dã tâm cũng lớn, e là không ổn…”



Hoàng đế lại khẽ mỉm cười: “Tất cả thương nhân đều là con cháu của trẫm, trẫm cho họ ngày tháng giàu sang, là vì họ có thể làm trẫm hài lòng. Những năm này, sửa đường sông, mở đường bộ, giúp nạn dân, diệt dịch bệnh, có cái nào không phải là dùng tiền của thương nhân? Bọn họ càng giàu có, đối với chúng ta càng có lợi.”



Thái tử có chút không cam lòng tiến lên một bước: “Phụ hoàng nói có lý, nhi thần chỉ lo lắng bọn họ… thế lực quá lớn.”



Hoàng đế cười lạnh: “Thế lực quá lớn? Trẫm là chủ nhân của quốc gia này, bọn họ đều là một đám nô tài, nô tài sống tốt, sẽ càng trung thành với chủ nhân, càng thêm nỗ lực bán mạng cho trẫm. Có ngư phu nào chê con cá quá béo, có mã phu nào chê con ngựa quá khỏe, có nông phu nào chê lương thực quá nhiều, có phải cũng là đạo lý này không?”



Thái tử rùng mình trong lòng, hoàng đế không muốn ra tay với Tạ Khang Hà, đây là tại sao? Hắn đột nhiên nghĩ đến, Tạ Khang Hà chẳng qua chỉ là một thương hộ, lại sống xa hoa như vậy, lại vẫn duy trì đến nay, không lẽ hắn được bệ hạ đặc biệt chiếu cố…



Trên mặt Thái tử không chút biến sắc: “Phụ hoàng nói không sai, là nhi thần lo xa quá rồi.



Hoàng đế phất tay nói: “Thân là Thái tử thì đừng dính dáng đến mấy chuyện nhỏ không đáng gì, nên nghĩ làm sao vì dân vì nước, phân ưu với trẫm.”



Trong lòng Thái tử dâng lên một trận tức giận, khối ngọc hôm nay Tần Tư dâng lên đúng là có tâm rư riêng, nếu không thì sao lại điêu khắc phủ đệ của Tạ Khang Hà đặc biệt như vậy, kết quả trái lại làm mình bị phụ hoàng chê trách. Trong lòng hắn cười gằn, trên mặt lại tỏ vẻ sợ hãi nói: “Dạ, phụ hòang.”