Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 891 : Gián điệp bên người (1)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


Hộ vệ không chút lưu tình đánh một roi xuống, lạnh lùng nói: “Còn chưa cút đi.”



Tạ Du theo bản năng đưa tay lên đỡ, trong nháy mắt tay áo rớt xuống, roi lập tức để lại một vết máu trên cánh tay trắng như tuyết của nàng. Từng giọt máu thấm ra, nàng ngẩn đầu lên, đôi mắt quyến rũ phong lưu mang theo một ít lệ quang, chỉ trong giây lát, Thái tử nhìn thấy rõ mặt nàng.



Cái cằm hoa đào đầy đặn, màu da trắng như tuyết trong suốt, càng lộ ra vẻ trong sáng, hình dung kiều mị, gương mặt vốn lạnh lùng giờ khắc này hóa thành bi thương, đôi môi mỏng nhẹ mím lại, không mang theo chút hồng hào nào, lại càng xinh đẹp hơn ba phần.



Thái tử ngừng hộ vệ lại, lạnh nhạt nói: “Ngươi là ai?”



Tạ Du nước mắt giàn giụa: “Dân nữ vào thành nương nhờ cữu cữu, vô ý gặp phải kẻ xấu, bọn họ muốn bắt dân nữ bán vào thanh lâu, cầu Thái tử khai ân, cứu dân nữ.”



Thái tử tỉ mỉ nhìn nàng, cụp mắt hỏi: “Kẻ xấu ở đâu?”



Hộ vệ Tạ phủ kinh hãi, lập tức lặng lẽ lùi ra, ẩn nấp trong đám người không dám lộ mặt. Tạ Du giả vờ nhìn chung quanh chốc lát, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu: “Thái tử uy nghiêm, bọn họ đã bỏ trốn rồi.”



“Chuyện này nhất định phải mời Kinh triệu doãn đến xử lý, niệm tình ngươi phạm lỗi lần đầu lại đang lâm vào đường cùng, ta không trách ngươi. Người đầu, đưa nàng ta đến nha môn.”



Kim Ngọc Mãn Đường.



Giang Tiểu Lâu đang đánh cờ với Ly Tuyết Ngưng, nghe được tin tức này lập tức dừng tay lại, giương mắt nhìn Tiểu Điệp: “Ngươi nói nữ tử đột nhiên xông ra đó là vào thành nương nhờ người thân bị người xấu dòm ngó, cho nên Thái tử đã anh hùng cứu mỹ nhân?”



Tiểu Điệp cười nói: “Vâng, dân chúng đều nói như vậy, bọn họ còn nói cô gái kia rất xinh đẹp, Thái tử oai hùng tiêu sái, nói không chừng sẽ trở thành một giai thoại.”



Nụ cười Giang Tiểu Lâu đầy hứng thú: “Quan viên nhiều như vậy, muốn cáo trạng giải oan thì đi nha môn không tốt sao? Nhất định phải ngã xuống trước mặt Thái tử, nếu nói không có ý đồ…” Vừa nói, vừa nhẹ nhàng đặt một quân cờ lên bàn, “Mỹ nhân này, là Tạ Du nhỉ.”



Tiểu Điệp “a” một tiếng: “Tiểu thư, người biết trước sao? Nô tì còn chưa nói là ai, người liền đoán được, đúng là thần kỳ.”



Giang Tiểu Lâu cười: “Ngươi thật sự cho rằng Tạ Du là đứa ngốc, sẽ ngồi chờ chết sao? Trước kia cô ta đấu với ta, chỉ vì nhất thời căm ghét, đến khi cô ta tỉnh táo lại, liền biết nhất định phải tìm một nơi để dựa vào, bằng không sẽ mất hết tất cả.”



“Nếu như vậy, tại sao ban đầu tiểu thư không thẳng tay…”



Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài: “Nợ người ân tình, không thể không trả.”



Tiểu Điệp không hiểu, Ly Tuyết Ngưng giải thích: “Tạ lão gia rất yêu thương bảo vệ Tiểu Lâu, dù là cha ruột cũng chỉ được có vậy thôi, Tiểu Lâu sao có thể lấy oán báo ân? Nếu muốn xử trí Tạ Du, phải do chính Tạ lão gia quyết định, muội ấy không thể làm thay.”



“Trong lòng Tạ bá phụ, Tạ Du là đứa con gái do người tự tay nuôi lớn, cũng là được bằng hữu giao phó, dù sao cũng không thể nhẫn tâm được.” Giang Tiểu Lâu cười nói, “Tuyết Ngưng, tới lượt tỷ rồi.”



Ngón tay cầm quân cờ của Ly Tuyết Ngưng chậm chạp hạ xuống một lúc lâu mới nhẹ nhàng thả quân cờ ra, trầm ngâm nói: “Bây giờ cô ta ghi hận muội, sợ là không chịu từ bỏ.”



Giang Tiểu Lâu và Tạ Du đã kết thù, hơn nữa không thể hóa giải. Lần này Tạ Du đắc thể, người đầu tiên muốn đối phó sẽ là Giang Tiểu Lâu.
“Tại sao?” Tạ Ỷ Chu vừa dứt lời liền bị một người nhấc lên, còn chưa phản ứng lại đã bị ném ngã xuống đất, hắn lập tức kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy từ eo xuống mông đau nhức cực kỳ, gần như mất cảm giác, bò cũng bò không nổi, lập tức trợn mắt lên tức giận: “Ai dám…”



Chờ thấy rõ trước mắt là ai, máu trên mặt hắn lập tức mất sạch: “Đại…đại ca.”



Tạ Liên Thành đứng ở nơi khuất sáng, gương mặt như ngọc không lộ ra hỉ nộ, âm thanh nặng nề: “Ngươi đúng là to gan, ở viện của phụ thân mà dám làm chuyện như vậy?”



Đúng vào lúc này, Tiểu Điệp thở hồng hộc chạy vào, nhìn thấy cục diện này sợ đến sững sờ, lặng lẽ đi đến bên cạnh Giang Tiểu Lâu: “Tiểu thư, chuyện này là sao?”



Giang Tiểu Lâu nói: “Ngươi chạy đi đâu vậy?”



“Lần trước tiểu thư bị rớt cây trâm ngọc bích yêu thích, nô tì vừa quay lại Họa Lâu…” Tiểu Điệp không ngờ mình chỉ đi gần nửa canh giờ liền xảy ra chuyện, không khỏi nín thở.



Tạ Ỷ Chu cố gắng bò lên, gương mặt anh tuấn trở nên dữ tợn: “Huynh không thích người ta, chẳng qua ta chỉ tranh thủ biểu lộ tâm ý, liên quan gì đến huynh?”



Âm thanh Tạ Liên Thành như suối nước nóng, lại không chút cảm xúc: “Tiểu Lâu đã nói không thích ngươi, ngươi tránh xa cô ấy ra một chút, đừng làm Tạ gia mất mặt.”



Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Liên Thành, cặp mắt kia yên tĩnh sâu thẳm như hồ nước, không gợn chút sóng nào, hơn nữa hắn luôn khống chế rất tốt tâm tình của mình, làm người ta tưởng hắn hoàn toàn không có cảm tình. Nhưng giờ khắc này đôi mắt đem thẳm kia không kềm được tức giận, phảng phất thảo nguyên mênh mông bị nhen lửa, nóng hừng hực. Tạ Liên Thành bây giờ, mặt nạ lạnh lẽo bị nứt ra, làm cho hắn toát ra vẻ tuấn tú kinh tâm động phách.



Giang Tiểu Lâu sững sốt, một lúc lâu mời hồi phục tinh thần lại, chỉ lặng lẽ mỉm cười: “Nhị công tử, trước khi kinh động bá phụ thì nên rời đi đi, tìm đại phu khám kỹ cái lưng, đừng để lưu lại di chứng.”



Tạ Ỷ Chu lạnh rên một tiếng, vỗ vỗ phủi bụi trên người, rồi lại không nhịn được đau nhăn nhó mặt mày, cuối cùng phẩy tay áo bỏ đi.



Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn Tạ Liên Thành, làn da của hắn trong sáng như ngọc, vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ, vẻ mặt hắn đã khôi phục yên tĩnh, như tất cả chưa từng xảy ra: “Đa tạ huynh.”



Tạ Liên Thành cúi mắt, che lại cảm xúc trong mắt: “Nên là ta nói xin lỗi, hạ nhân trong việc quá mức lười biếng, khiến nàng kinh sợ.”



Giang Tiểu Lâu thở dài: “Trong viện của bá phụ chỉ có mấy tì nữ, cho dù các nàng biết cũng không dám ra đây hỗ trợ, nhưng mà, sao huynh lại đúng lúc đến đây?”



Tạ Liên Thành ngớ ngẩn, nhàn nhạt nói: “Chẳng qua là trùng hợp thôi, không cần để ý.”



Giang Tiểu Lâu thấy hắn rõ ràng không muốn nói nhiều, chỉ khẽ mỉm cười, cũng không miễn cưỡng.



Nụ cười bên môi Tạ Liên Thành vô cùng nhu hòa, đôi mắt đen nhánh sâu không lường được, âm thanh hòa hoãn nói: “Ta đưa nàng rời đi.”



Giang Tiểu Lâu gật đầu, nàng mơ hồ thấy Tạ Liên Thành có chút quái lại, nhưng không nói ra được là chỗ nào.



Tạ Liên Thành đi ở phía trước, đưa lưng về phía nàng, hình dung cử chỉ, phong thái dáng vẻ của hắn không gì không đẹp, không có gì bất nhã, nhưng hắn không thích thân cận với người khác. Mặc kệ là Tạ Khang Hà, Tạ phu nhân hay là bất cứ ai khác trong nhà, hắn chưa thật sự để ai trong lòng. Nhưng mà vừa nãy hắn tức giận, không phải tức giận bình thường, thậm chí còn ra tay tổn thương người. Lúc nãy nhìn thì bình thường, nhưng nhìn bộ dạng Tạ Ỷ Chu rời đi khập khiễng, xem ra xương cũng nứt rồi. Nhưng mà, tại sao? Giang Tiểu Lâu nghĩ mãi không ra.