Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 901 : Thám hoa ăn mày (1)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


An Vương phi quyết định phải tổ chức tang lễ cho Duyên Bình quận vương thật long trọng, thật thể diện, từ bảy ngày trước, vòng tang từ đình viện trải dài đến cửa chính, trong nhà ngồi đầy tăng nhân, miệng không ngừng niệm kinh.



Đến ngày chính thức đưa tang, người làm cẩn thận từng chút đem đinh trường mệnh bảy tấc đóng vào quan tài, mười sáu người thân thể tráng kiện hợp lực nâng quan tài lên, run rẩy bước đi. Phía sau bọn họ, còn có sáu người nâng cái quan tài thứ hai đi theo. Dọc trên đường đi khăn trắng bay bay, tiền giấy uốn lượn, phía sau quan tài còn có vô số thuyền giấy, xe giấy nhà giấy thượng đẳng. Cảnh tượng vô cùng hùng vĩ, dẫn đến vô số bá tánh vây quanh.



“A, đây là tang sự nhà ai?”



“Là An Vương phủ.”



“Sao có đến hai cái quan tài.”



“Ngươi không biết sao, phu thê Duyên Bình quận vương đều đi.”



“Trên đời lại có chuyện thế này sao, đúng là quái lạ.”



“Cái gì hả, ngươi không nghe sao, chuyện này quả thật là…” âm thanh mọi người rất thấp, xì xào bàn tán như bệnh dịch lan truyền.



Tần phủ.



Tần phu nhân nằm trên giường nhỏ, đầu cột khăn vải, miệng rầm rì. Tì nữ thân cận Quân Nhi đang nhẹ nhàng bóp chân cho bà, Tần phu nhân đột nhiên thức tỉnh từ trong giấc mộng: “Điềm Nhi.”



Quân Nhi mau chóng cúi đầu: “Phu nhân, người gặp ác mộng rồi.”



Tần phu nhân đưa tay sờ lên mặt mình, chỉ thấy lạnh lẽo: “Đã là giờ nào rồi?”



Quân Nhi do dự nói: “Vừa đến giờ Mão.”



Tần phu nhân vừa muố nằm xuống, Quân Nhi nhìn sắc mặt của bà, trầm mặt xuống: “Tiểu thư đáng thương…hôm nay là ngày đưa tang, phu nhân cũng không thể gặp người lần cuối.”



Hôm nay là đưa tang Điềm Nhi? Đúng rồi, bà lại quên mất chuyện này. Tần phu nhân lập tức ngồi bật dậy, trợn mắt lên nói: “Ngươi nói thật sao?”



Quân Nhi nói: “Phải mà phu nhân, hôm nay An Vương phủ đưa tang, đại thiếu gia cũng đi dự, còn đưa lên một phần lễ phúng viến thật to.”




Hoàng đế sững sờ, không nhắc chuyện này thì đúng là hắn đã hoàn toàn quên.



Dương Các lão không nhanh không chậm, êm tai nói: “Chính thê của Trần Trung không sinh được con, tiểu thiếp Trương thị của hắn lại sinh được một đứa con trai, nhưng tính tình Trương thị táo bạo, đối xử với người hầu không đánh thì mắng, còn đánh roi tì nữ, cuối cùng khiến mấy tì nữ vô tội chết thảm…”



Hoàng đế gật gù: “Dĩ nhiên là trẫm nhớ.”



Trên mặt Dương Các lão hiện lên nụ cười lạnh: “Sau khi xảy ra chuyện, Ngự Sử liền tố cáo Tần Tư, nói hắn thông gian với tì nữ, đồng thời dung túng ác thiếp hại người, làm ô uế quan trường, lúc đó bệ hạ xử lý thế nào?”



Mặt hoàng để ửng hồng: “Chuyện này… trẫm miễn chức hắn, lưu đày đi xa.”



Triều Đại Chu, đề xướng thiên tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, nếu thiên tử thật sự phạm tội, chẳng qua chỉ là đánh long bào, hoặc là tìm người khác chịu tội, làm gì có chuyện thật sự xử lý? Các đại thần quyền cao chức trọng chính là như thế, tiểu thiếp của Trần Trung vì ghen tỵ mà bức chết tì nữ, nhưng triều đình này cho rằng đó cũng không phải là chuyện gì to tát, chẳng qua là chết vài tì nữ, hà tất phải náo động. Có mấy gia đình dân thường liên danh cáo trạng, Kinh triệu doãn vẫn tìm cách che chở cho Trần Trung, đồng thời tuyên bố: tì nữ có thể buôn bán, như là con trâu con ngựa, có gì mà quan trọng, chẳng qua chỉ phán Trần Trung phải bồi thường một ít bạc. Tuy nhiên cho dù Kinh triệu doãn và đa số quan chức khác nghĩ vậy, các Ngự Sử thích gây nên sóng gió lại không nghĩ như thế. Bọn họ đuổi đánh tới cùng, tìm thấy tin tức trăng hoa của Trần Trung, nói hắn có chuyện dan díu với các tì nữ.



Thật ra tội này có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, chẳng qua hắn chỉ yêu thích nữ nhân, phong lưu một chút, nhưng nếu làm to chuyện, phong lưu lại gây ra án mạng, hậu viện của hắn không sạch sẽ, tức là đạo đức của hắn có vấn đề.



Hoàng đế cảm thấy đây không phải đại sự, lúc đó cũng muốn đặc xá cho Trần Trung, nhưng các Ngự Sử cắn chặt không tha, nói bọn họ bịa đặt lý do cũng được, phỉ báng cũng được. Trần Trung có thông dâm với tì nữ hay không đều không quan trọng, quan trọng là hậu viện của hắn bị có vấn đề, xảy ra án mạng, các Ngự Sử dùng đạo đức làm vụ khí, tạo ra một cơn sóng lớn, kéo Trần Trung xuống đài.



Đạo đức đủ trở thành một đòn chí mạng, bây giờ có thể nói Tần Tư đã dẫm lên vết xe đổ, hắn không quản lý tốt muội muội của mình, khiến cho nàng trở thành hung thủ giết người. Mới gả đi mấy ngày thì Quận vương đã mất mạng, nhất định là gia phong Tần gia không tốt.



Hoàng đế nghĩ một lúc lâu, trên mặt vẫn còn chút do dự: “Các Lão, về Tần Tư…trẫm cảm thấy chuyện này hắn đã làm ra quyết định công bằng, không phải người nào cũng có thể đại nghĩa diệt thân.”



“Đại nghĩa diệt thân? Gần đây Tần Tư nói mẫu thân của mình bị điên nên nhốt bà ta trong nhà, không lẽ bệ hạ không biết? Dư luện xôn xao, chẳng lẽ không gây nên sóng gió gì?”



Dĩ nhiên là hoàng đế biết, đổi là người khác, hắn đã đem người này đi xử lý, nhưng…Tần Tư là người ra sức cho Thái tử, nếu dễ dàng động vào hắn, Thái tử khó tránh khỏi mang hiềm khích, ảnh hưởng tình cảm phụ tử.



“Bằng không…đày hắn đến Lâm Châu làm quan địa phương, ngươi thấy sao?”



Quan chức Đại Chu rất ít khi bị miễn chức, thông thường nếu hoàng đế thấy ngứa mắt, đại đa số đều sẽ bị điều xuống địa phương. Nếu quan chức bị điều ra khỏi kinh thành, căn bản là không thể quay về. Cho nên hoàng đế làm vậy, đã là một cách xử lý tương đối nặng tay.”



Dương Các lão vuốt râu mỉm cười, khẽ nói: “Xin nghe ý chỉ bệ hạ.”