Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 942 : Bí mật của vương phủ (2)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


Khánh Vương phi rút ra cái khăn trắng như tuyết che mắt lại, thần sắc trong trẻo: “Con gái của ta bệnh chết, người bệnh khi xuống dưới càng cần có người hầu hạ, cho nên mới cần ngươi đi cùng. Tuy rằng thiệt thòi cho ngươi, nhưng cũng đâu còn cách nào, ngươi an tâm, sau khi ngươi chết ta sẽ giải thích với lão Vương phi, nói ngươi tự nguyện đi cùng Tuyết Nhi, còn cho gia đình ngươi tiền mai táng, giúp họ cả đời không lo cơm áo. Đến dưới kia, ngươi phải chăm sóc Tuyết Nhi của ta thật tốt, ta sẽ lập bài vịcủa ngươi trong am, xem như là ghi nhớ lòng trung thành của ngươi.”



Trên môi Giang Tiểu Lâu mang theo ý cười nhàn nhạt, nghiêm túc ngồi một bên thưởng thức vẻ sợ hãi của Tiểu Trúc.



Cả người Tiểu Trúc đều cứng lại, môi run rẩy không nói nên lời, dập đầu liên tiếp trên đất, miệng rên la: “Vương phi, tha cho nô tì đi, cầu người tha cho nô tì, nô tì không muốn chết, nô tì thật sự không muốn chết.”



Vẻ mặt Khánh Vương phi lạnh nhạt nói: “Người đâu, đưa cô ta xuống, chiếu theo lời của pháp sư, trước tiên thanh lọc cơ thể, không được làm bẩn đường xuống suối vàng.”



Hai ma ma vâng một tiếng, nhào lên như hổ như sói, một người giữ tay một người trói cổ, muốn đem nàng đưa ra ngoài, Tiểu Trúc sợ hãi đến cực điểm, huyệt Thái Dương như muốn nổ tung, không chịu nổi la lên thê thảm: “Vương phi, Vương phi, nô tì có chuyện cần bẩm báo, xin người chờ một chút.”



“Dừng”. Khánh Vương phi hạ lệnh.



Tiểu Trúc đã đứng không vững, ngã nhào xuống đất, mặt mày thê lương: “Vương phi, nô tì…nô tì…” Lúc nãy nàng nói là có chuyện cần bẩm báo, giờ này lại không chịu nói, bộ dạng muốn nói lại thôi.



Giang Tiểu Lâu vẫy lui hai ma ma, nụ cười trên mặt không giảm: “Tiểu Trúc, ta hỏi một câu ngươi đáp một câu, nếu có nửa câu giả dối thì ngày mai ngươi sẽ được tế sống.”



“Vâng, nô tì nhât định biết thì sẽ nói, tuyệt không giâu diếm.”



Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nói: “Ngươi ở bên người Dao Tuyết quận chúa đã lâu, có phát hiện chuyện gì khác thường?”



Tiểu Trúc khẽ cắn răng: “Tính tình quận chúa ôn hòa, đối đãi với người khác tốt, chưa từng nổi nóng.”



Thấy nàng hỏi một đằng đáp một nẻo, chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Giang Tiểu Lâu cười lạnh, nhẹ vẫy bàn tay, Tiểu Điệp lấy một cái ống trúc hình dạng quái lạ đặt trước mặt Tiểu Trúc. Tiểu Trúc còn chưa phản ứng, đã bị Tiểu Điệp nắm lấy miệng, nói: “Trong ống trúc này là một con rắn Trúc Diệp Thanh, chỉ cần dùng lửa đốt vào đuôi nó, nó sẽ xông ra.” Ngón tay nàng lạnh băng vuốt lên cổ Tiểu Trúc: “Lập tức chui vào cổ họng ngươi, mùi vị đó…chà chà.”



Tiểu Trúc mặt mày tái mét, mồ hôi như hạt đầu rơi xuống.



Khánh Vương phi lạnh lùng nói: "Còn không nói?"



Giang Tiểu Lâu thấy đối phương đã sợ vỡ vật, liền mỉm cười vẫy lui Tiểu Điệp: “Trên đường đi sơn trang, quận chúa bị bệnh qua đời sao?”



“Cái này…” Tiểu Trúc do dự: “Đúng là quận chúa bị bệnh bộc phát, không kịp đợi đại phu đến khám đã qua đời?”



Giang Tiểu Lâu chỉ hơi trầm ngâm: “Trước khi quận chúa lên đường, có gặp ai không?”


Thuận phi đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt âm trầm. Hoa mẫu đơn chợt lay động, Đan Phượng quận chúa Hách Liên Tiếu đi tới, cười nói: Mẹ, người đang nhìn gì vậy?”



Đan Phượng quận chúa là do Thuận phi sinh, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, xinh đẹp rực rỡ, da trắng trẻo, đôi mắt sáng như sao, vừa có nét quyến rũ mê người vừa phóng khoáng tỏa sáng, cả người như một đóa hoa hải đường rực rỡ, tuy không có hương, nhưng vô cùng quyến rũ, không lời nào tả hết.



Thuận phi nhẹ nhàng thở dài: “Đúng là oan nghiệt, khó khăn lắm mới tìm được con gái, nhưng lại xảy ra chuyện này, không biết có phải kiếp trước tạo nghiệt quá nhiều, kiếp này có báo ứng không.”



Thuận phi nói xong lời này, Hách Liên Tiếu nhếch môi, nở nụ cười xinh đẹp: “Mẹ, người đừng nên lơ là, con thấy thần sắc của Giang Tiểu Lâu đó không bình thường. Nghe nói mấy hôm nay cô ta vẫn âm thầm điều tra cái chết của Dao Tuyết, con lo là…”



“Lo cái gì? Chuyện này ván đã đóng thuyền không ai thay đổi được.” Biểu hiện của Thuận phi lạnh nhạt, rõ ràng là không bận tâm.



Nụ cười của Hách Liên Tiếu càng sâu, đôi mắt tỏa sáng: “Cẩn thận vẫn hơn, nên quan sát kỹ một chút mới tốt. Tiểu Trúc kia…”



Thuận phi khẽ mỉm cười: “Không cần lo chuyện này, con có thời gian thì lo thêu đồ cưới đi, không cần để những chuyện nhỏ này làm hỏng đại sự.”



“Dạ.” Hách Liên Tiếu ngượng ngùng cười, khom người nói: “Vậy con về phòng.”



Ngũ Thuần Phong vẫn đang lẩm bẩm, ánh mắt Khánh Vương phi lại nhìn chằm chằm vào hư không, tựa hồ đang thấy cái gì, vừa tựa hồ không thấy gì hết, một lúc sau mới kín đáo nói: “Có phải là càng nhìn càng không hiểu?”



Giang Tiểu Lâu chỉ cười nhạt: “Vương phi có đồng ý giải thích với tiểu nữkhông?”



Vẻ mặt Khánh Vương phi lạnh lẽo: “Thuận phi là con gái của giáo tập (thầy giáo) khi Vương gia còn nhỏ, xem như là thanh mai trúc mã. Sau đó vì cô ta đã được định thân, chỉ có điều còn đưa đón dâu thì vị hôn phu làm chuyện phạm pháp, cả nhà bị bắt giam, từ đó cô ta đến Khánh Vương phủ sống nhờ. Trước kia ta và Vương gia cũng đã có hôn ước, là tiên đế tứ hôn, Vương gia không dám từ chối, vì làm vui lòng tiên đế đành phải cưới ta làm chính phi. Nếu không vì gả cho hắn, Tuyết Ngưng của ta có lẽ sẽ được sinh ra trong một gia đình bình thường, không có được vinh hoa phú quý thì đã sao, chỉ cần nó bình an sống tốt, ta đã vui mừng rồi.”



So với Vương phi, Thuận phi hiểu được cách lấy lòng, không chỉ lung lạc được Vương gia, ngay cả lão Vương phi cũng khá yêu thích bà ta. Nhưng dù sao Khánh Vương phi cũng là chính thê, tại sao Vương gia lại không thích bà như vậy? Giang Tiểu Lâu toát ra nghi hoặc.



Khánh Vương phi nhẹ nhàng cười: “Trước đại hôn một ngày, thư phòng Vương gia đột nhiên bị cháy, điều này làm lão Vương phi rất không vui, bà ta liền không có hảo cảm với ta, cảm thấy là do ta mang đến trận hỏa hoạn đó.”



Ánh mắt Giang Tiểu Lâu lộ ra thương hại: “Chỉ là sự cố ngoài ý muốn, sao lại trách Vương phi được?”



Khánh Vương phi cười xì một tiếng: “Nhưng bà ta không nghĩ vậy, bao nhiêu năm qua bà ta luôn ghi khắc chuyện này, cảm thấy ta là người xui xẻo, mang đến tai họa cho vương phủ. Cho nên dù ta là chính thê, bà ta vẫn xem thường ta, căm ghét ta. Ta có thể hiểu chuyện Vương gia yêu thích Thuận phi, vì cô ta trẻ hơn ta, đẹp hơn ta, thông minh giỏi giang hơn ta, giỏi ca múa hơn ta, cái đó không quan trọng. Nhưng Tuyết Nhi vẫn là con ruột của ông ta, là cháu ruột lão Vương phi, bây giờ nó chết rồi, trong nhà không ai vì nó mà thật lòng rơi một giọt nước mắt. Ta không cam lòng, có chết cũng không cam lòng. Ta muốn báo thù, ta nhất định phải báo thù.”



“Vương phi, muốn bắt được hung thủ, chỉ có một cách…” Giang Tiểu Lâu đột nhiên nói.



Khánh Vương phi sững sờ, nhìn chằm chằm nàng, đã thấy trên mặt Giang Tiểu Lâu vẫn mang theo ý cười như cũ, đôi mắt đen nhánh như một con dao được tuốt ra khỏi vỏ, lóe ra tia sáng lạnh lẽo.