Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 31 : Công tử Lưu Niên
Ngày đăng: 21:28 20/04/20
Ngày hôm sau, Giang Tiểu Lâu mượn cớ đi tái khám, đích thân đến hiệu thuốc xem bệnh. Dĩ nhiên Kim Ngọc phái người theo sát, Giang Tiểu Lâu cũng không để ý tới. Vương đại phu nghe nói Giang Tiểu Lâu cảm thấy thuốc có tác dụng quá chậm, liền dựa theo yêu cầu của nàng điều chỉnh đơn thuốc, cho thêm vào vài vị mới. Từ tiệm thuốc đi ra, xe ngựa vừa mới đi đến đầu hẻm, đột nhiên nghe được một trận náo động. Tiểu Điệp vén rèm xe lên, chỉ nhìn thấy bốn năm nam tử mặc áo đen đang túm lại một chỗ, tay đấm chân đá một thiếu niên đang nằm cuộn mình dưới đất, không khỏi biến sắc nói: “Tiểu thư, bên ngoài có người đánh nhau.”
Giang Tiểu Lâu khẽ cau mày nói: “Đừng lo chuyện bao đồng.” Lời vừa ra khỏi miệng, ánh mắt của nàng như có như không nhìn thiếu niên kia một chút, trong chớp mắt sững sờ.
Ánh mắt của thiếu niên đó tràn ngập phẫn hận, cay nghiệt, nhưng không hề có một chút ý tứ van nài, xin tha. Hắn bị đánh như vậy, lại im lìm không một tiếng kêu, thậm chí không hề xin xỏ một lời.
Thần sắc quật cường của thiếu niên lại rất giống với sự tuyệt vọng của bản thân nàng trước kia.
Gần như theo bản năng, nàng nghe thấy âm thanh quyết đoán của mình:”Dừng xe.”
Phu xe nghe lời đi ngăn cản những người kia, bọn họ vốn không muốn để ý tới, phu xe khoác tay ném tới một nén bạc: “Tiểu thư nhà ta nói, lập tức thả tiểu tử này.”
Đầu lĩnh dùng hàm răng cắn cắn bạc, cười hì hì, nhưng vẫn không quên mạnh mẽ đạp thiếu niên kia một cước: “Cẩu vật (đồ chó), lần sau mở to mắt ra một chút, còn dám đến tửu lầu ăn vụng thì ta sẽ làm thịt ngươi. Chúng ta đi.” Nói xong, dẫn theo đám người nghênh ngang rời đi.
Giang Tiểu Lâu nhìn kỹ thiếu niên kia, thế giới này rất tàn khốc, trước kia nàng cũng bị người ta đối xử khắc nghiệt như vậy, loại đau khổ bị người ta đâm vào ngực, từng đao từng đao, không ai có thể hiểu rõ hơn nàng.
Phu xe lập tức tới đỡ thiếu niên đó lên, thiếu niên ngồi dậy được nửa người, chỉ nghe “oa” một tiếng, hắn lại phun ra một ngụm máu, dính đầy lên mặt mũi đầu tóc phu xe. Phu xe lập tức lùi về sau một bước, thiếu niên ngửa đầu ngã vật ra trên đất, cả người giống như bị vỡ tan. Tiểu Điệp bị vết máu loang đầy trên đất làm cho hoảng sợ, nhất thời kinh ngạc thốt lên một tiếng, Giang Tiểu Lâu lại quả quyết đi về phía hắn.
Thiếu niên đang nhắm nghiền mắt, lúc Giang Tiểu Lâu bước đến gần đột nhiên mở mắt ra.
Mặt mũi hắn trắng xám không còn một chút hồng hào, trên người loang lổ vết máu, vết thương đầy rẫy, đôi mắt dài hẹp như lá liễu, mi mắt rất đẹp, chỉ là giờ khắc này trong đôi mắt hắn mang theo ý thù hận, giống như một đốm lửa cháy hừng hực giữa đêm đông.
Thiếu niên không nghĩ tới trên đời này còn có người quan tâm đến tên của hắn, khẽ cau mày liền nói: “Ta tên Cố Lưu Niên.” (nghĩa là ngoảnh nhìn lại những năm tháng cũ) Mẹ hắn không đặt tên cho hắn, chỉ là ngẫu nhiên hắn nghe được từ miệng Cố tú tài một câu “lưu niên dịch thệ” (tháng năm trôi qua không trở lại), cho nên mới lấy đó đặt cho mình cái tên Cố Lưu Niên.
Âm thanh của thiếu niên để lộ ra một luồng khí tuyệt vọng, rồi lại có một loại quyết tuyệt lộ rõ. Đó là một loại phẫn nộ và cực đoan của người cô độc trên đời, giống như một con chim non không biết đến thế gian hiểm ác, thả người bay lượn, tưởng rằng bản thân mình giống như mây xanh, lại không biết rằng khi ngã xuống sẽ không tránh khỏi bể đầu chảy máu.
Giang Tiểu Lâu chỉ là gật gật đầu nói: “À, thì ra tên ngươi là Cố Lưu Niên.”
Tiểu Điệp lại một lần nữa nhắc nhở: “Tiểu thư, chúng ta nên về thôi.”
Giang Tiểu Lâu cũng không để ý tới, ngược lại khẽ nhếch lông mày, con mắt tươi sáng: “Đại trượng phu lập thân xử thế, dù vạn đao kề cổ cũng không biến sắc, cần gì để bụng chuyện được mất nhất thời, ta phải đi rồi, ngươi bảo trọng.”
Cố Lưu Niên từng nhận được vô số ánh mắt, đa số là đồng tình và thương hại, như vậy là tốt lắm rồi, xưa nay chưa từng có ai dùng ánh mắt như nhìn đồng loại để nhìn hắn.
Không sai, chính là đồng loại. Vẻ mặt nàng không kiêu ngạo không nóng nảy, thần thái tự nhiên, phảng phất đang nói: nhìn đi, chúng ta là một loại người. Con người khát vọng nhất chính là có người hiểu được mình, nếu như có người chịu hiểu và bao dung, ngươi sẽ cảm thấy sống trên cõi đời này cũng không tệ chút nào.
Giang Tiểu Lâu lên xe ngựa, phu xe kín đáo đưa cho Cố Lưu Niên một túi bạc: “Tiểu thư nói, đây là nàng cho bằng hữu mượn.” Nói xong, hắn không nhịn được lẩm bẩm: “Tiểu thư đúng là hồ đồ, lại kết bạn với tên ăn mày, điên rồi.”
Cố Lưu Niên nhìn xe ngựa đi ra, thở ra một hơi thật mạnh, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Ngươi nói không sai, người đời đều xem thường Cố Lưu Niên ta, cuối cùng có một ngày, ta sẽ cho các người nhìn thật rõ ra làm cách nào từng bước, từng bước leo lên cao.