Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 36 : Bóng người trong đêm
Ngày đăng: 21:28 20/04/20
Các nàng về đến Quốc Sắc Thiên Hương lầu, vừa vào cửa liền thấy Lý Hương Lan đang được Phỉ Thúy đỡ, bước đi nghênh ngang: “Ôi, không phải Đào Yêu cô nương đây sao?”
Vẻ mặt Diêu San Hô tươi cười, sóng mắt trong trẻo lưu chuyển: “Hương Lan tỷ tỷ sao lại đến đây?”
Lý Hương Lan cũng không thèm nhìn tới nàng, chỉ nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu nói: “Từ khi nào Quốc Sắc Thiên Hương lầu lại chứa kẻ xấu xí thế này?”
Diêu San Hô che lại ý trào phúng trong mắt, Lý Hương Lan càng ương ngạnh, càng hiện rõ sự ngu xuẩn, miệng lại hòa nhã đáp:”Kim Ngọc tỷ đã đồng ý rồi…”
“Ôi, đang lấy Kim Ngọc ra dọa ra sao?” Lý Hương Lan liếc xéo nàng, bộ dáng lười biếng: “Nơi này mỗi một tấc đấc cũng phải dùng tiền để mua, San Hô muội muội thật hào phóng, lại chịu nuôi người ăn ở không.”
“Hương Lan tỷ…”
“Diêu San Hô, ta khuyên ngươi đừng chen vào chuyện của người khác, miễn cho tương lai bị chó điên cắn càn.” Lý Hương Lan cười lạnh nói.
Từ đầu tới cuối, trên môi Giang Tiểu Lâu luôn có một nụ cười như có như không, đôi mắt buông xuống, không nói một lời.
“Còn nói cái gì viên minh châu long đong, rõ ràng là nữ nhân xấu xí.” Lỗ mũi Lý Hương Lan thở ra một hơi mạnh, “Ta lại muốn xem thử ả làm sao để khôi phục lại gương mặt đẹp đẽ trước kia.”
Diêu San Hô nhút nhát cười theo, kéo Giang Tiểu Lâu rời đi.
Lý Hương Lan còn thấy chưa đủ, trong lòng giận dữ, thấp giọng nói với Phỉ Thúy đứng bên cạnh, dặn dò: “Đi tìm một người…”
Giang Tiểu Lâu vẫn ở tại Vãn Nguyệt lâu như trước, chỉ là ở trong phòng của tỳ nữ. Bách Hợp thường xuyên lười biếng không làm việc, đẩy hết việc cho Giang Tiểu Lâu, nàng cũng không bao giờ từ chối. Diêu San Hô muốn ăn khuya, Giang Tiểu Lâu đi vào hoa viên, lúc đi ngang một khóm hoa, một bóng người lập tức kéo nàng vào giữa màn đêm, lực đạo mạnh mẽ.
Cả người nàng ngã nhào xuống đất, bị đè chặt, một luồng khí xa lạ ghê tởm phả vào mặt, nam nhân cười gằn: “Thì ra đệ nhất mỹ nhân Quốc Sắc Thiên Hương lầu là ở chỗ này…”
Sau phút kinh hoảng Giang Tiểu Lâu tỉnh táo lại: “Ngươi không biết dung mạo ta còn xấu hơn quỷ sao?”
Người nọ cười gằn đưa tay nắm cằm của nàng: “Ngoan ngoãn đi, ngươi thông minh như vậy sao lại không hiểu được, nếu không có người bỏ tiền nhờ ta giải quyết xui xẻo, sao ta chịu chạm vào một con quỷ xấu xí?”
Diêu San Hô cười đến ôn nhu, đáy mắt có sự e thẹn: “Vậy đêm nay ta để mặc Vương công tử tùy ý đó.”
Vương Hạc nhìn thấy bộ dáng đó, trái tim sớm đã liêu xiêu.
Diêu San Hô mỉm cười, đứng lên lấy cớ phải thay y phục nên đi ra cửa, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đang đứng ở cửa như một tỳ nữ, kinh ngạc nói: “Tỷ tỷ sao lại ở đây? Lại là nha đầu Bách Hợp lười biếng, đúng là không có quy củ.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười, nếu không có vị chủ nhân như người đồng ý, nàng làm sao dám, chẳng qua là muốn để cho mọi người thấy là Đào Yêu bây giờ chỉ là hạ nhân của ngươi mà thôi.
Hai người vừa xuống cầu thang, nhìn thấy Kim Ngọc đang đứng cười khanh khách nói chuyện với một người: “Cái mà Quyền đốc công muốn, sao ta dám không tận tâm tận lực, Vệ công công xin yên tâm, tuyệt đối không có sai sót.”
“Công công yêu nhất là tranh hoa lan, chuyện lần này nếu bà chủ Kim làm tốt, nhất định sẽ được thưởng không ít.” Nam nhân trung niên mặc trường bào màu xanh nhạt có vóc người vừa phải, quần áo đặc biệt mộc mạc, nhưng khí thế bức người tuyệt đối không cho phép người khác sai sót.
“Nhất định sẽ làm tốt.” Kim Ngọc liền vội vàng khom người khẳng định, trong giọng nói mang theo ý cung kính chưa từng thấy.
Diêu San Hô sững sờ, công công? Không lẽ là thái giám trong cung?
Vệ công công này nụ cười ôn hòa, mặt mày hiền lành, dĩ nhiên là người ở trong cung.
Giang Tiểu Lâu đi sau một bước, nàng có thể nhìn thấy lúc Vệ công công cười cái cằm khẽ nâng lên, mang theo kiêu căng. Đến khi nghe rõ những gì họ nói, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười.
Kim Ngọc tự mình đưa Vệ công công rời đi, sau khi phục hồi tinh thần lại phát hiện Diêu San Hô đang đứng trên hành lang nhìn, hướng về nàng khẽ gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người Giang Tiểu Lâu, giọng điệu hết sức trịnh trọng: “Đào Yêu, tuy rằng dung mạo ngươi bị hủy, nhưng ta vẫn giữ ngươi lại cho ăn cho ở, để ngươi không đến mức không còn chỗ đi, bây giờ đã đến lúc ngươi báo đáp ta rồi.”
Giang Tiểu Lâu nhìn Kim Ngọc, ánh mắt chân thành: “Không biết Kim Ngọc tỷ cần ta làm gì?”
Vẻ mặt Kim Ngọc nghiêm túc chưa từng thấy: “Quyền đốc công muốn một bức tranh hoa lan.”
Giang Tiểu Lâu chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng nàng đã chờ được.